Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối

Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối - Chương 602: Gả cho phượng hoàng nam nữ hài 58 (length: 7906)

Lưu Văn vẫn luôn nhìn chằm chằm về một hướng, Lưu Đống đương nhiên cũng sẽ chú ý một chút.
Thật không chú ý thì thôi, một khi đã chú ý, Lưu Đống bị dọa không nhẹ.
"Kia, kia..." Lưu Đống cảm thấy Lưu Văn nhìn nữ sinh kia rất quen, nhưng không sao so người này với bạn cùng phòng của Lưu Văn được.
Nhưng nếu không phải bạn cùng phòng của Lưu Văn, hẳn là sẽ không nhìn chăm chú như vậy.
"Sao vậy?" Xuống khỏi bậc thềm, Lưu Đống nhỏ giọng hỏi Lưu Văn.
"Là bạn cùng phòng của ta, Phương Mạnh Nhàn." Lưu Văn biết Lưu Đống thật ra cũng nhận ra, chỉ là hiện tại không dám khẳng định.
Dù trong lòng đã có sự chuẩn bị, nhưng khi thật sự nghe Lưu Văn nói vậy, Lưu Đống vẫn giật mình, "Thật, thật là Phương Mạnh Nhàn?"
"Mặc dù, mặc dù nàng cũng bình thường thôi, không xinh đẹp lắm, nhưng mà da của nàng, cũng không đến nỗi như vậy chứ."
"Sao mà mặt toàn là mụn vậy." Lưu Đống có thể khẳng định trí nhớ của mình, Phương Mạnh Nhàn trước đây không có mụn.
"Chắc là do bên trong nóng, lại tiếc tiền không dùng mỹ phẩm dưỡng da tốt, cũng không chịu đi bệnh viện điều trị, tình hình có thể không tệ sao?" Không biết có phải ảo giác không, Lưu Văn cứ cảm thấy hình như da Phương Mạnh Nhàn xấu đi rất nhiều.
Vốn dĩ mụn nhiều đã là quá đủ, kết quả không ngờ, da nàng bây giờ còn bị sạm, trông càng khó coi.
Ít nhất trước đây da Phương Mạnh Nhàn không tệ như vậy, Lưu Văn chỉ có thể nói, nhìn bộ dạng này, cuộc sống của cô ta không ổn lắm à.
"Cô ta vừa nãy xem đồ nam phải không?" Lưu Đống nhớ ra hình như lúc nãy cô ta đang chọn đồ nam.
"Đúng, mua cho bạn đồng hương, cũng là học trưởng của nàng." Không cần hỏi cũng biết, người có thể khiến Phương Mạnh Nhàn chọn lựa cẩn thận như vậy, ngoài Đới Hải ra thì không còn ai.
Ồ, mua quần áo cho đàn ông sao? "Tặng hay là mua dùm?" Lưu Đống gặp Phương Mạnh Nhàn nhiều lần, có thể nói, theo hắn nghĩ, người này rất hay tính toán, hẳn không đến mức ngốc nghếch vậy chứ.
"Mua dùm?" Lưu Văn cười, "Người có thể làm cho nàng nghiêm túc lựa đồ, cân nhắc từng món một, chỉ có Đới Hải."
"Một cô gái mua quần áo cho một người đàn ông không phải cha cũng chẳng phải anh trai, còn nghiêm túc như vậy, trong này chắc chắn có vấn đề."
Dù biết Lưu Đống không có hảo cảm với người nào có liên quan tới Phương Mạnh Nhàn, nhưng nàng chỉ lo việc đầu tư vào Đới Hải không thành, thay đổi mục tiêu, lại quay sang lừa gạt bọn họ.
Chi bằng nhân lúc này, nói chuyện kỹ hơn với Lưu Đống về gã đàn ông "ăn bám" này.
"Còn vấn đề gì nữa, chẳng phải là thích đối phương rồi." Lưu Đống nghĩ cũng biết, nếu không thích, làm sao lại làm như vậy.
"Vậy có phải cái ông học trưởng kia muốn lập nghiệp, muốn thuê phòng nhà ta?" Lưu Đống nhớ đến việc trước đó Lưu Văn từng nhắc tới.
Lưu Văn "ừ" một tiếng, "Chính là hắn."
Thì ra là vậy, Lưu Đống bĩu môi, "Cũng..."
"Loại người này, nếu mà lập nghiệp thành công được ấy hả, coi như đi." Lưu Đống vốn định nói gì đó, nhưng nghĩ nghĩ lại thôi, một người không quen, chê bai làm gì.
"Thôi, không nói đến cô ta nữa." Lưu Văn biết Phương Mạnh Nhàn không cần ai thương hại, nàng ta tự điều chỉnh được.
Lưu Văn mải miết mua quần áo, sau đó mua mỹ phẩm dưỡng da, có thể nói lần này chắc là thắng lớn trở về.
Dù biết Phương Mạnh Nhàn cũng đang mua sắm ở cùng một trung tâm thương mại, cũng không ngăn được ý định mua mua mua của Lưu Văn.
Phương Mạnh Nhàn rất vất vả mới chọn được đồ, vui vẻ nghĩ tới việc Đới Hải sẽ vui vẻ thế nào khi nhận được mấy bộ quần áo này, nhưng khi lên lầu một, nhìn thấy gian hàng đó, tim cô chùng xuống.
Dù đó là lựa chọn của chính mình, và cô không hề hối hận, nhưng sờ vào mặt, cô vẫn thấy hơi hối hận.
Ngay khi cô tăng tốc muốn rời đi, thì thấy Lưu Văn xách túi lớn túi nhỏ xuất hiện trước mặt mình.
Hơn nữa, trên tay cô ta toàn là túi hàng hiệu, trong đó một cái là loại mỹ phẩm dưỡng da mà trước đây cô muốn mua.
Phương Mạnh Nhàn sờ mặt, thôi vậy, dù sao trước mặt nàng thì cũng mất mặt, biết đâu hôm nay Lưu Văn, sau khi mua sắm đủ thứ, tâm trạng sẽ tốt hơn, thay đổi cách nói chuyện, thì chưa biết chừng.
Phương Mạnh Nhàn nhanh chóng đi đến cạnh Lưu Văn, "Bác ơi, Tiểu Văn, khỏe không."
Lưu Văn không ngờ Phương Mạnh Nhàn lại chủ động chào hỏi, "Chào."
Liếc Phương Mạnh Nhàn, "Hôm nay cậu cũng đi mua sắm à."
"Đúng, cậu mua nhiều đồ thế." Phương Mạnh Nhàn lộ vẻ ngưỡng mộ.
"Ừ, hôm nay bố tớ vui, toàn bộ chi trả." Lưu Văn thản nhiên nói, "Không còn sớm nữa, chúng ta về trước đây."
"Cậu cũng về sớm đi, không còn sớm nữa rồi."
"Đi đường cẩn thận nhé." Dù sao mở miệng ra nói mấy câu cho người khác cảm động, cũng không mất gì.
Phương Mạnh Nhàn không ngờ Lưu Văn lại còn quan tâm một hai, không khỏi ngẩn người.
Tình huống gì đây? Phải biết trước kia Lưu Văn hễ thấy cô là lơ đi, hoặc hừ lạnh mấy tiếng, nói chung tuyệt đối không có sắc mặt tốt.
Không ngờ hôm nay Lưu Văn không chỉ không cho mặt lạnh, không cười nhạt, ngược lại còn vui vẻ chào hỏi cô, còn nói mấy lời quan tâm.
Việc này khiến tâm trạng cô không khỏi kích động, đây có phải là Lưu Văn muốn hòa hoãn quan hệ với cô?
Đúng, nhất định là thế, nếu không Lưu Văn đâu cần phải có thái độ tốt với cô như vậy.
Phương Mạnh Nhàn biết hôm nay là cơ hội tốt nhất để hòa hoãn quan hệ với Lưu Văn, nên định bắt chuyện thêm.
Nhưng đến khi hoàn hồn, muốn bắt chuyện với Lưu Văn thì phát hiện nàng đã đi xa rồi.
Lưu Đống sau khi ra khỏi trung tâm thương mại, "Thái độ của con đối với cô ta lúc nãy là sao?" Lẽ nào con muốn hòa hoãn quan hệ với cô ta?
"Ở trung tâm thương mại, người ta lại chủ động chào hỏi con, con chẳng lẽ còn làm mặt lạnh cho người khác xem à, nhất định sẽ nghĩ con bắt nạt người."
"Con cũng chỉ chào hỏi, dặn người ta về chú ý an toàn thôi, có mất mát gì không?"
"Bố à, bố thấy con gái bố, làm như vậy được không?"
Lưu Văn mong chờ nhìn Lưu Đống, hy vọng nhận được lời khen từ ông.
Lưu Đống vui vẻ nhìn Lưu Văn, ừ thì, con gái mình đúng là đã lớn, ăn nói cũng biết uyển chuyển hơn.
Trước kia Lưu Đống cứ cảm thấy Lưu Văn còn nhỏ, với tình cảnh gia đình, không cần thiết phải quá cực khổ.
Nhưng hiện tại, ông cảm thấy cách giáo dục trước kia của mình có vấn đề lớn.
Nếu vẫn giữ cách dạy dỗ trước kia, thì đó không phải là thương Lưu Văn, mà là hại chết con bé.
Người thân đều đang tính toán tài sản nhà Lưu, nói chi đến người khác.
Bây giờ bọn họ tính kế tiền tài, coi như chỉ là một xu lẻ, nhưng lòng người vốn tham lam, nếu bọn họ thấy tiền dễ kiếm quá, nhất định sẽ càng muốn nhiều hơn.
"Được, Tiểu Văn đã lớn rồi." Trong mắt Lưu Đống, Lưu Văn vốn dĩ rất tốt, hiện tại ông lại càng thấy Lưu Văn rất tuyệt vời.
Lưu Văn cũng coi như đã hiểu tại sao nguyên chủ lại bị nuôi thành kẻ ngu ngốc, chẳng phải là vì có người vô não hùa theo bên cạnh đó sao, thì sao mà tốt được.
"Bố, con đã trải qua nhiều chuyện như vậy, nếu mà con vẫn như cũ, thì con chỉ có khóc chết thôi."
(hết chương).
Bạn cần đăng nhập để bình luận