Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối

Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối - Chương 289: Đệ đệ là đại lão 93 (length: 9055)

Lưu Văn bắt đầu con đường đại học, nghỉ hè nghỉ đông thời điểm, nàng đều sẽ trở về thực tập, có thể nói theo cơ sở bắt đầu từng bước một làm lên.
Lưu Bân hễ đến ngày nghỉ liền sẽ xuôi nam, đi tham gia dự án Điền Phong, đây cũng làm Lưu Văn cảm thấy rất là giật mình.
Vốn dĩ dựa theo sắp xếp của Điền Phong, hắn chỉ định ở đó nghỉ ngơi một hai năm, gia tăng chút kinh nghiệm, sau đó liền ra nước ngoài học.
Kết quả không ngờ hắn lại làm việc ở đó nhiều năm, Lưu Văn còn nhớ lúc nàng mới vừa thi lên đại học, lúc Điền Phong tốt nghiệp đại học xuôi nam vào công ty.
Đến hiện tại nàng cũng sắp tốt nghiệp đại học, dự định học tiếp nghiên cứu sinh, Điền Phong vẫn còn ở công ty đó làm việc.
Mà Lưu Bân cũng thông qua bốn năm học tập này, không chỉ kiếm được một khoản tiền lớn, trình độ cũng nâng cao rất nhiều, hai năm nữa cũng muốn đi học.
"Tỷ, ta với Điền ca đã nói qua, hai năm nữa, ta đi Mỹ quốc học đại học, hắn cũng muốn qua bên đó học nghiên cứu sinh."
"Hả, không phải ngươi muốn thi đậu để cùng Điền ca học đại học sao, sao lại đổi ý rồi." Rõ ràng trước đây còn nói chị em bọn họ muốn tụ tập ở kinh thành, không ngờ lại nhanh chóng thay đổi chủ ý như vậy.
Lưu Văn suýt chút nữa đã nói, cảm giác đứa trẻ này như một cô gái, sao lại thay đổi chủ ý nhanh như vậy.
Lưu Bân không khỏi ngượng ngùng nói, "Vốn dĩ là nghĩ như vậy, nhưng mà ta mặc dù không đi học đại học, nhưng mấy năm này ta học được rất nhiều thứ, dù không thể nói lợi hại hơn giáo sư, nhưng ít nhất ta cảm thấy ở đại học học không được gì."
"Điền ca cũng nói, nếu thực lực của ta cứ tiếp tục ở lại trong nước thì sẽ lãng phí."
Lưu Bân kể lại nội dung cuộc nói chuyện với Điền Phong ngày đó, "Hơn nữa ta và Điền ca, tính sau khi rời khỏi đây, tiện đường bắt đầu sự nghiệp."
Lưu Văn không quá hiểu về máy tính, nhưng Điền Phong đã phân tích cho Lưu Bân như vậy rồi, chắc không đến mức lừa người đâu.
"Ngươi thấy như vậy là tốt thì ta cũng không phản đối."
"Vốn dĩ trước đây đã nói rồi, ngươi có thể đi nước ngoài du học, hoặc là ở lại trong nước học đại học danh tiếng."
Lưu Văn cảm thấy chuyện này không có gì vấn đề lớn, "Bất quá nếu ngươi muốn ra nước ngoài học thì chắc là phải bắt đầu chuẩn bị cho kỳ thi gì đó rồi."
"Cái này không khó lắm." Bởi vì làm lập trình đều dùng tiếng Anh, nên trình độ tiếng Anh của Lưu Bân cũng khá, muốn thông qua kỳ thi IELTS thì thật không thành vấn đề quá lớn.
"Vậy thì được." Lưu Văn thấy Lưu Bân đều đã sắp xếp ổn thỏa, cũng coi như đồng ý chuyện này.
"À phải, ngươi nhớ nói với cha mẹ bọn họ nhé." Dù là Lưu Cường hay Phùng Quyên, đều cho rằng Lưu Bân sẽ học Q đại, từ trước tới giờ chưa từng nghĩ tới hắn sẽ trực tiếp ra nước ngoài học đại học.
Thay đổi này khá lớn đấy, Lưu Văn cũng không muốn vợ chồng Lưu Cường đến lúc đó phải kinh ngạc.
"Ta chỉ muốn nói với tỷ trước thôi, chỉ cần tỷ không có vấn đề, ta sẽ nói với cha mẹ bọn họ."
Lưu Bân mặc dù biết Lưu Văn chắc là sẽ không đưa ra ý kiến phản đối, nhưng vẫn hy vọng có được câu trả lời chắc chắn rồi mới nói với Lưu Cường.
Lưu Văn lập tức vui vẻ, "Nếu ta không đồng ý, ngươi còn không định ra nước ngoài học à?"
Lưu Bân đáp, "Đúng vậy, nếu tỷ không đồng ý, đương nhiên ta sẽ không ra nước ngoài học."
"Vậy không được, ta không thể chậm trễ tiền đồ của ngươi." Lưu Văn mặc dù không nỡ Lưu Bân, nhưng cũng biết Lưu Bân ra nước ngoài học mới là tốt hơn cho hắn.
"Mấy năm nay một mình ngươi sống và học tập ở Hải thành phố, ngươi thật sự chăm sóc bản thân rất tốt." Lưu Văn rất vui mừng khi thấy Lưu Bân mấy năm nay trưởng thành vượt bậc.
"Không những tự kiếm được một khoản tiền lớn, còn giúp ta và ba bọn họ kiếm được một món tiền kếch xù."
Lưu Văn biết ông chủ hiện tại của Điền Phong, sau này cũng là một ông lớn Internet thực sự không tầm thường, cũng từng nghĩ có nên đầu tư một chút không.
Cũng chỉ nghĩ thế thôi, không biến thành hành động, dù sao đối phương cũng không phải là người thích nhận đầu tư.
Nếu như nàng có nhiều tiền, thì cũng có thể nói với đối phương, chắc cũng sẽ không từ chối, nhưng vấn đề cốt yếu là, tiền trong tay nàng thật không nhiều, chút tiền ít ỏi như vậy để đầu tư, có lẽ đối phương còn chẳng thèm để mắt tới.
Nhưng kết quả không ngờ Lưu Bân, lại thật giúp nàng tranh thủ được một cơ hội tốt, dù hạn mức đầu tư không lớn, tỷ lệ nắm giữ cũng không nhiều, nhưng đối với nàng mà nói, chút đầu tư như vậy mà lấy được số cổ phần đó, thật cũng đã quá đủ rồi.
"Cũng là do tỷ có tiền thôi." Lưu Bân không cảm thấy việc lần đó giúp nhà mình góp cổ phần, là chuyện gì ghê gớm lắm.
Trong mắt hắn, chỉ là hai bên cùng có lợi, bên ông chủ kia thiếu tiền, mà nhà mình cũng cần có một con đường đầu tư tương đối đáng tin, hai bên vừa khớp nhau.
"Người có tiền thì nhiều, nhưng cũng phải có con đường chứ." Người có tiền không thiếu, nhưng con đường đầu tư tốt như vậy, thật không phổ biến.
Mặc dù Lưu Bân làm việc ở công ty đó cũng lâu, dù không phải là nhân viên chính thức, nhưng mối quan hệ với các đồng nghiệp ở công ty kia cũng rất tốt.
Cũng biết công ty này tương lai có lẽ sẽ không quá tệ, nếu không Điền Phong cũng đã không từ bỏ cơ hội xuất ngoại du học, nhất quyết phải đi làm ở công ty kia.
Nhưng mà hắn thật không hiểu, tại sao Lưu Văn lại sùng bái công ty kia như vậy.
Có thể nói là thật không tài nào hiểu nổi, rốt cuộc những công ty có hình thức gần giống như công ty đó, cũng có không ít mà, cũng đâu thấy Lưu Văn sùng bái như vậy.
Lưu Văn biết Lưu Bân rất hiếu kỳ, tại sao nàng lại kiên quyết cảm thấy công ty này tốt, nhưng nàng thật không có cách nào giải thích, cũng không thể nói, ta là người làm nhiệm vụ, cho nên ta biết tương lai của công ty này rất tươi sáng chứ?
Lời này nàng đâu dám nói, cũng chỉ có thể để hắn tiếp tục hiếu kỳ thôi, may mà hắn cũng không phải là một đứa trẻ hay tò mò, sẽ không vặn hỏi đến cùng, nếu không thì thật không biết giải thích sao.
"À phải, ngươi có trường đại học nào ngưỡng mộ chưa?" Lưu Văn mặc dù biết Lưu Bân có lẽ hiếu kỳ, cũng sẽ không hỏi nhiều nữa, nhưng nàng vẫn không yên tâm, vội vàng đổi chủ đề.
Trường đại học trong lòng ngưỡng mộ ư, "Đương nhiên là có, bất quá ta cũng không biết có thi đậu hay không."
Lưu Bân tuy có lòng tin vào bản thân, nhưng một số chuyện, thật không phải do hắn có thể khống chế.
"Yêu cầu cao như vậy à?" Lưu Văn rất giật mình, bởi vì để thi đậu Q đại nên mấy năm này thành tích của Lưu Bân đều rất ổn định.
Nếu thành tích của hắn như vậy cũng không thể thi đậu trường đại học trong lòng Lưu Bân ngưỡng mộ, nàng thật rất muốn biết tiêu chuẩn tuyển sinh của trường đại học đó.
Lưu Bân biết Lưu Văn có lẽ hiểu lầm, "Thi đậu thì không vấn đề, ta lo là liệu ta có thể lấy được học bổng không."
"Điền ca nghe được từ bạn học của anh ấy, rất nhiều người đều nộp đơn xin vào trường đó, rốt cuộc bây giờ ngành máy tính đang hot, mà khoa máy tính của trường đại học đó lại rất lợi hại."
Ra là vậy, Lưu Văn hiểu rồi, "Không có học bổng thì không có học bổng vậy, cứ vào học trước đi đã, đến lúc đó lại tìm cơ hội."
"Hơn nữa ngươi đừng có cảm thấy không lấy được học bổng thì không đi du học nhé." Lưu Văn thật muốn trêu chọc Lưu Bân chất phác như vậy.
"Ta đương nhiên biết, không lấy được học bổng, ta vẫn có thể đi du học mà." Đừng nói bây giờ điều kiện gia đình cũng coi như không tệ, chắc chắn có thể lo cho hắn ra nước ngoài học.
Dù nhà không có điều kiện đó, với số tiền hắn kiếm được và trình độ chuyên môn của hắn, sau khi đến Mỹ, muốn kiếm tiền thì cũng không có gì khó khăn cả.
"Ta chỉ là cảm thấy nếu có thể lấy được học bổng, thì danh tiếng có thể tốt hơn thôi."
Chỉ vì thế thôi sao, Lưu Văn thật muốn bật cười trước lời này, "Đầu óc ngươi cũng thật là rối, ngươi thi đậu vào trường danh tiếng ở nước ngoài, như vậy đã rất vẻ vang rồi."
"Ví dụ như ông bà nội ta chắc chắn sẽ rất vui." Kể từ sau khi nàng thi vào đại học nông nghiệp với số điểm khá cao, thì thái độ của vợ chồng này đối với Lưu Văn cũng chẳng ra sao cả.
Lưu Bân cau mày, "Ta thật không hiểu, họ có gì mà cứ hay bắt bẻ."
"Cho dù tỷ thi đậu vào một trường đại học nông nghiệp, thì đó cũng là một trường đại học rất tốt."
"Nhà ta có phải ai cũng học trường danh tiếng đâu, tỷ là người có thành tích cao nhất nhà rồi." Lưu Bân không hài lòng về vợ chồng Lưu Đức Phúc.
(hết chương).
Bạn cần đăng nhập để bình luận