Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối

Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối - Chương 467: Độc thân nhà nữ nhi 22 (length: 8632)

Lưu Văn mấy ngày nay đều không muốn đến trường, liền cùng Đổng Tư Dao ra quầy, Lưu Linh cũng cùng nhau ra quầy.
Lưu Linh nghĩ một buổi tối, cảm thấy Đổng Tư Dao nói đúng, không phải là làm ăn sao, đâu phải là không thể học.
Hơn nữa, chỉ cần nhớ giá cả, sau đó là giới thiệu hàng hóa, chẳng khác gì là nói chuyện phiếm, việc này nàng làm được.
Quan trọng nhất là nếu nàng không giúp đỡ, vạn nhất thuê người ngoài, lỡ họ giấu một phần tiền lãi, phải làm sao?
Còn có một điều quan trọng nữa là sau khi biết cách làm ăn, biết đi đâu lấy hàng, liền đi chỗ khác làm y chang, trở thành đối thủ của Đổng Tư Dao thì làm sao.
Đừng nghĩ nàng suy nghĩ quá nhiều, cho rằng ai cũng là kẻ xấu, mà là chuyện này từng xảy ra rồi, còn là mâu thuẫn giữa cô em chồng và chị dâu, ầm ĩ đến mức cuối cùng, cô em chồng không bao giờ về nhà mẹ đẻ nữa, quan hệ hai nhà trực tiếp trở thành người xa lạ.
Người thân còn vì tiền mà trở thành như vậy, huống chi là người ngoài.
Hơn nữa Đổng Tư Dao nói cũng đúng, nàng cũng lớn tuổi rồi, mỗi ngày đi làm rồi lại tan ca, thật sự là có chút không chịu nổi, chỉ là dù mệt cũng chỉ có thể gắng gượng, vì gia đình không có cách nào khác để chi tiêu.
Nhưng hiện tại có cách kiếm tiền tốt hơn, lại còn có thể giúp đỡ Đổng Tư Dao, nên chọn thế nào, chuyện này đâu có gì khó.
Đổng Tư Dao thấy Lưu Linh so với hôm qua tích cực hơn nhiều, dù gặp người quen cũng nhiệt tình chào hỏi, nhiệt tình mời mua đồ, biết nàng dù bây giờ vẫn còn hơi không quen, nhưng chờ một thời gian, chắc chắn sẽ không cảm thấy ngại ngùng.
Người ta, chỉ cần qua được bước đầu, phát hiện lợi nhuận ổn, mặt dày mày dạn cũng có thể kiên trì.
Lưu Văn cảm thấy bày quầy bán hàng gần trường học, chắc chắn không ế, dù học sinh bây giờ không phóng khoáng như con cái đời sau, nhưng chỉ cần trong tay có tiền, thấy đồ ăn thức uống, chắc chắn sẽ tiêu.
Mấy năm nữa, con nít có nhiều tiền hơn, chúng sẽ không tiêu tiền sao?
Dù sao mở tiệm gần trường học cũng chỉ là kiếm được nhiều hay ít thôi, Lưu Văn xem trọng bọn họ.
Đổng Tư Dao thấy Lưu Linh nhiệt tình rao hàng, giới thiệu đồ cũng không khỏi thở phào.
Nàng biết để Lưu Linh làm ăn sẽ có gánh nặng lớn, nhưng nàng cũng không có cách nào, không giúp em thì cũng phải giúp đỡ nhà mẹ đẻ.
Xưởng may bây giờ nhìn thì có vẻ tốt, nhưng nhiều đơn vị giờ làm ăn cũng không tốt, nhất là xưởng may, là nhà máy cũ, công nhân viên chức nhiều, người về hưu cũng nhiều, đây là một gánh nặng lớn.
Còn một điều quan trọng là vải vóc do nhà máy sản xuất, chất lượng không ra gì, trước đây là cơ chế thị trường kế hoạch, toàn là xí nghiệp nhà nước, mua đi bán lại lòng vòng, chất lượng không tốt cũng không lo không bán được.
Nhưng giờ khác rồi, xí nghiệp tư nhân không nhiều, nhưng ở phía Nam có người nước ngoài đầu tư mở xưởng, cũng có người "ăn cua" đầu tư mở xưởng.
Chất lượng tốt, giá cả còn rẻ, vải vóc qua không biết mấy tay rồi cũng vẫn có chi phí thấp hơn của xưởng may, khi người ta chọn, đương nhiên chọn vải giá rẻ, chất lượng tốt mà màu sắc đẹp rồi.
Giờ thì ai cũng không nghĩ cái này có vấn đề, dù sao nhà máy là của nhà nước, không thể không quản đến sống chết của họ, tóm lại phải cho họ một chén cơm.
Đổng Tư Dao không nghĩ vậy, một nhà máy không có đơn đặt hàng, nhà nước sẽ quản, hai nhà máy cũng sẽ quản.
Nhưng nếu có quá nhiều nhà máy như vậy thì nhà nước phải quản như thế nào.
Tiền thì có hạn, cơ sở hạ tầng cần tiền, giáo dục cũng cần tiền, tóm lại nhiều chỗ cần tiền, không thể mãi nuôi người được.
Đổng Tư Dao cảm thấy nhà nước nhiều nhất cũng chỉ quản một vài đơn vị quan trọng, còn những đơn vị không quá quan trọng sớm muộn cũng sẽ thả tay, bắt họ thích nghi với thị trường.
Đến lúc đó, mọi người không có việc làm, phải ra ngoài kiếm việc, không có tay nghề chuyên môn đó mới là cú sốc lớn nhất đối với họ.
Đổng Tư Dao có thể làm là giành thế trước để buôn bán tạo danh tiếng, như vậy dù có nhiều người làm ăn hơn nữa thì ít nhất nàng cũng đã có chỗ đứng vững chắc.
Đổng Tư Dao đang suy nghĩ chuyện, không để ý có người đứng trước mặt.
Diệp Hồng đẩy xe lăn, đứng trước mặt Đổng Tư Dao một lúc rồi, thấy nàng không chào hỏi.
Điều này làm bà ta tức không nhẹ, trong mắt bà ta đây là xem thường bà ta.
Lưu Văn và Lưu Linh đang làm gì? Lưu Linh thấy trễ rồi, đồ ăn hôm nay chưa mua, nhân lúc ít khách thì kéo Lưu Văn đi mua thức ăn.
Kết quả không ngờ vừa đi chưa bao lâu, Diệp Hồng đã đẩy Lưu Giai Giai tới quầy hàng.
Đợi hồi lâu không thấy Đổng Tư Dao chủ động chào hỏi, Diệp Hồng dù trong lòng tức chết cũng chỉ đành chủ động lên tiếng.
"Tư Dao, con đang bày quầy bán hàng ở đây à?" Diệp Hồng trong lòng hung hăng mắng chửi Đổng Tư Dao, miệng thì nói năng nhiệt tình.
Nghe giọng quen thuộc, Đổng Tư Dao thầm kêu không ổn, người như Diệp Hồng mà nói chuyện nhiệt tình thế này thì chắc chắn là có ý đồ.
"A dì khỏe." Đổng Tư Dao nhiệt tình chào hỏi, dù sao cũng là người lạ, cứ coi như tiếp khách thôi.
A dì? Diệp Hồng giật mình vì cách xưng hô của Đổng Tư Dao "Tư Dao, con gọi ta là gì đấy?"
"Ta là mẹ chồng của con, sao có thể gọi ta là a dì được?" Diệp Hồng tỏ vẻ kinh ngạc.
"Con đã đề nghị ly hôn với Lưu Dược, chính là con trai của dì."
"Bây giờ chỉ chờ hắn đồng ý để làm thủ tục thôi." Đổng Tư Dao dứt khoát, dù xung quanh có người đi qua nghe được chữ ly hôn chắc chắn sẽ rất ngạc nhiên, nhưng chuyện này không giấu được, cũng không cần thiết phải giấu.
Diệp Hồng nghĩ Đổng Tư Dao là người làm ăn, thế nào cũng giữ chút thể diện, chắc là sẽ không dứt khoát nói chuyện ly hôn như vậy.
Ai ngờ Đổng Tư Dao lại thẳng thắn đến vậy, chuyện này khiến Diệp Hồng sững người, "Ta biết con và Tiểu Dược đang có chút chuyện không vui."
"Ta đã dạy dỗ nó một trận rồi." Diệp Hồng tỏ ra một hình tượng bà mẹ chồng tốt luôn che chở con dâu.
Dạy dỗ Lưu Dược một trận ư? Đổng Tư Dao thật tin Diệp Hồng chắc chắn đã làm như thế.
Chỉ là không phải vì nàng mà là vì tiền "Nếu nó ở bên ngoài qua lại với người khác, trong mắt dì cũng chỉ là chuyện vui chơi chút thôi, con cũng không biết nói gì."
"Dù sao nó cũng là con trai dì, là mẹ, dì vẫn bênh con trai mình."
"Hơn nữa kết hôn mấy năm nay, chi tiêu của gia đình nhỏ của chúng con, rồi chi tiêu cho bên dì, các anh các em hay em gái dì có chuyện, con đều bỏ tiền ra, kết quả trong miệng mọi người con chỉ là con buôn nghèo nàn, không xứng với nhà dì."
"Bây giờ con nghĩ thông rồi, nếu không xứng thì con rút lui cho xong."
"Để Lưu Dược đi tìm hạnh phúc của hắn."
"Không thể chậm trễ hạnh phúc của hắn được."
"Cũng không thể để mẹ và mọi người thấy hai mẹ con con, cảm thấy hai mẹ con con tồn tại khiến mọi người thấy mất mặt."
Đổng Tư Dao biết nói như vậy sẽ trở thành đề tài bàn tán của mọi người, nhưng nàng không để ý.
Chẳng lẽ bây giờ không nói, đợi nàng ly hôn xong thì người ta sẽ không bàn tán sao?
Nhất là người nhà họ Lưu rất hay "diễn", Đổng Tư Dao cảm thấy vẫn nên giành quyền chủ động về mình thì hơn.
Lưu Dược có người bên ngoài, thân là mẹ ruột Diệp Hồng làm sao có thể không biết, nhưng bà ta không ngờ Đổng Tư Dao lại nói thẳng ra như vậy.
Lập tức bà ta luống cuống, dù Lưu Dược và vợ hiện tại đang ly thân, nhưng nếu vì nguyên nhân này mà ly hôn, dù có người nói Đổng Tư Dao không ra gì, thì Lưu Dược cũng đâu có hay ho gì.
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận