Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối

Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối - Chương 130: Cữu cữu là đại lão 31 (length: 8191)

Dương Hải kinh ngạc đến ngây người, nhìn Hoắc Quang, "Bọn họ có phải hay không choáng váng, vậy mà lại cảm thấy Hoắc Quang là dễ bắt nạt?"
Cho rằng dùng chút thủ đoạn nhỏ liền có thể làm Hoắc Quang thuận theo ý bọn họ hành sự?"Thật là mơ mộng hão huyền."
Lưu Văn nghe được Hoắc Quang đảm bảo, cũng là thở phào một hơi dài, "Bọn họ tại sao lại cảm thấy cậu là dễ bắt nạt."
"Hơn nữa cậu cũng không có tiền mà." Trừ có căn nhà nhỏ, còn lại cũng không thấy Hoắc Quang có nhiều tiền, đương nhiên hắn rất biết giấu đồ vật, lén giấu đồ tốt gì, nàng cũng không rõ ràng.
"Ngươi ngốc à." Dương Hải liếc Lưu Văn một cái, "Cậu ngươi mặc dù là không có tiền, nhưng hắn có nhà ở mà, là một căn nhà lớn."
"Rồi sau vào cửa không có cha mẹ chồng, không có chị chồng, vào cửa liền có thể làm chủ, không có ai ở trên đầu chỉ trỏ, tuyệt đối là đối tượng kết hôn thích hợp nhất." Tào Vũ Hàm bổ sung câu.
Mặc dù có người cảm thấy không có trưởng bối, mệnh quá cứng rắn, sau này không có trưởng bối giúp đỡ một tay, rất nhiều chuyện sẽ cần vợ chồng trẻ phải lo lắng, không phải đối tượng kết hôn thích hợp.
Chỉ có thể nói mỗi người có mỗi lựa chọn và ý nghĩ, Tào Vũ Hàm kỳ thật cũng là hy vọng Hoắc Quang có thể tìm được một người phụ nữ đối tốt với hắn, đứa trẻ này lớn như vậy, thật là chịu quá nhiều đau khổ, hy vọng có cô nương tốt chiếu cố một chút.
"Cưới vợ cưới hiền, Tiểu Hải, Tiểu Quang, mặc kệ các ngươi đối với vợ tương lai có ý tưởng gì, ta chỉ có một yêu cầu, cưới người vợ tương đối hiền lành, chứ đừng để một khi là cái loại suốt ngày làm ầm ĩ, đàn ông bên ngoài lại cố gắng, đều không đủ vợ gây ra phiền phức."
Tào Vũ Hàm nghĩ đến chuyện đồng nghiệp ở đơn vị gần đây gặp phải, nói oan thì thật là oan uổng, nhưng nếu không phải bình thường nuông chiều, thì cũng sẽ không có chuyện như vậy xảy ra.
Cưới vợ à, Dương Hải hít sâu một hơi, căn bản cũng không nghĩ tới chuyện này, "Thôi đi, với chút tiền lương của ta như vậy, ai sẽ gả cho ta."
Mặc dù hắn không phải thanh niên trí thức, ở lại kinh thành có công việc, nhưng người có thể ở lại kinh thành làm việc, điều kiện gia đình cũng không kém, làm sao có thể để mắt đến hắn.
"Đúng đó, bây giờ con gái mắt cao lắm." Hoắc Quang ở phía sau nói thêm vào.
"Căn nhà trong nhà, lúc trước ta đã nói với chị rồi, là cho chị ấy."
"Bây giờ chị ta không còn, căn nhà này chính là cho Tiểu Văn." Hoắc Quang từ trước đến nay không cảm thấy hắn là con trai một của nhà họ Hoắc, nhà nên dành cho hắn.
Cái gì? Cái tình huống gì? Lưu Văn từ trước đến nay chưa từng nghĩ đến căn nhà ở khu trung tâm kinh thành này, lại sẽ được để lại cho nàng.
Nhà họ Hoắc có con trai, làm sao lại để lại cho con gái đã xuất giá, có thể chia cho nửa phần, cũng đã là Hoắc Quang rất hào phóng rồi.
Kết quả không ngờ tới, căn nhà này thế mà lại là cho nàng, "Cậu ơi, căn nhà này là của cậu."
"Ngươi không có nhà, làm sao mà cưới vợ." Mặc dù Hoắc Quang có công việc, nhưng hy vọng được chia nhà là không nên nghĩ.
Cho dù hắn sau này thi đậu đại học, tiền đồ cũng sẽ không kém, nhưng được chia nhà cũng phải đợi công tác mấy năm sau, đến lúc đó, Hoắc Quang tuổi tác cũng sắp đến rồi.
Vậy chẳng phải sẽ trở thành nhóm kết hôn muộn nhất sao? Qua hai ba mươi năm, đàn ông bốn mươi tuổi kết hôn đều không muộn, nhưng hiện tại qua hai mươi lăm mà không kết hôn, mọi người sẽ đều suy đoán có nguyên nhân gì, chứ không thì sao lại không kết hôn.
Bốn người nhà họ Dương biết Hoắc Quang và Hoắc Tư Kỳ quan hệ tốt, nhưng không ngờ hắn lại muốn cho Lưu Văn cả căn nhà.
Cũng không phải nói không thể để lại nhà cho Lưu Văn, mà là nếu để hết cho Tiểu Văn, vậy Hoắc Quang kết hôn giải quyết thế nào.
Mặc dù bọn họ cảm thấy Hoắc Quang rất tốt, nhưng người ngoài không thấy vậy, họ sẽ chỉ chú ý đến nhà to bao nhiêu, còn có công việc thế nào.
Vốn có nhà thì Hoắc Quang còn rất chiếm ưu thế, một khi không có nhà nữa, liền kém đi rất nhiều.
"Nếu đối phương vì ta không có nhà, hoặc công việc không tốt mà chê ta, thì không cần phải kết hôn."
"Ta là con trai, lúc trước ba má ta không có gì trong tay, vẫn có thể mua được nhà, không có đạo lý ta lại không làm được."
"Nhưng mà Tiểu Văn thì khác, nàng là con gái." Hoắc Quang quá hiểu một đứa trẻ không có cha mẹ, thật sự đủ kiểu không dễ dàng.
"Cậu ơi, con cũng có thể tự mình kiếm nhà." Lưu Văn rất có chí khí nói, hừ, nàng không tin dựa vào chính nàng, mà không thể mua được nhà ở kinh thành.
Thời buổi sau này giá nhà tăng vọt, nàng kiểu gì cũng mua không nổi, nhưng nhà hai ngàn năm trước không lẽ lại mua không nổi sao.
Mọi người nhìn Lưu Văn không ngừng khẳng định có thể tự mình mua được nhà, đều cười.
"Đúng đó, Tiểu Văn, chúng ta nhất định có thể tự mua nhà."
"Nhưng Tiểu Văn, không ai cảm thấy nhà nhiều cả." Hoắc Quang cho thấy Lưu Văn là một đứa trẻ có chí khí, nhưng nhiều thêm một căn nhà, cũng không phải chuyện khó khăn gì.
Thấy Hoắc Quang không ngừng muốn đưa nhà cho nàng, Lưu Văn lại không thể nói cậu à, mặc dù căn nhà này không lớn, nhưng qua ba mươi năm căn nhà này ít nhất cũng lên đến hàng chục triệu, riêng cái khu này, tuyệt đối là quý hiếm.
"Con không quan tâm, con không muốn nhà."
"Nếu không thì, mẹ con chắc chắn sẽ lo lắng các kiểu."
"Mẹ con vẫn luôn nói, không biết cậu sẽ cưới người vợ như thế nào, có biết chăm sóc cậu tốt không."
"Lúc mẹ đi, là không yên tâm về cậu." Lưu Văn có thể làm sao, cũng chỉ có thể đem Hoắc Tư Kỳ ra nói.
Bốn người nhà họ Dương không ngừng gật đầu, đúng là một đứa trẻ không tham lam, bất quá họ lại muốn biết.
Dương Hải lại lần nữa hỏi lại đầu tiên, "Vì sao mẹ. Mẹ của ngươi lại rất yên tâm về ngươi?"
"Mẹ yên tâm về con, lý do đơn giản thôi, vì biết cậu sẽ chăm sóc tốt cho con." Lưu Văn là biểu thị rất đỗi ngạo kiều.
"Thấy đó, không phải cậu đã chăm sóc cho con rất tốt sao."
"Mỗi ngày trước khi ngủ con đều sẽ báo cáo tình hình với ba mẹ, nói với họ cậu chăm sóc cho con rất tốt, để họ yên tâm."
Kỳ thật cũng không riêng gì nói với vợ chồng Lưu Nghị, mà cũng là nói với nguyên chủ, thường xuyên báo cáo tiến độ công việc, nếu có gì bất mãn, có thể báo mộng cho nàng.
A a a, không thể nào, Lưu Văn thế mà mỗi ngày trước khi ngủ đều báo cáo công việc với ba mẹ sao? Dương Hải cảm thấy hơi ớn lạnh, cảm giác rất đáng sợ.
"Cám ơn ngươi." Hoắc Quang có mấy lần nghe được Lưu Văn một mình trong phòng nói nhỏ không biết nói cái gì.
Lúc đó hắn còn thấy rất kỳ lạ, hiện tại thì hắn đã hiểu, hắn nghe thấy có lẽ chính là Lưu Văn đang báo cáo tình hình.
Hoắc Quang hít sâu một hơi, "Nhớ ba ba má thì cứ nói với ta, cậu dẫn ngươi đi thăm họ."
Cũng may, trừ hắn, thì vẫn còn có Tiểu Văn nhớ đến bọn họ, Hoắc Quang chú ý thấy Lưu Văn không hề đặt bất cứ tấm ảnh chụp chung nào của ba người họ trong phòng nàng.
Cho là nàng đang tránh né một số chuyện, bây giờ đã hiểu, không phải là không muốn ngắm, mà là không muốn cho hắn thấy nàng sẽ khóc thút thít.
"Đi tảo mộ sao?" Không cần, ta biết ba ba má nhất định ở bên cạnh ta."
"Mẹ nói, mẹ sẽ mang ba bên cạnh con, nhìn con lớn lên."
"Để con đừng lo lắng, con không phải là đứa trẻ không có ba má."
"Hơn nữa con so với bọn họ còn may mắn hơn, bởi vì con có một người cậu đối xử với con còn tốt hơn nữa." Lưu Văn ngạo kiều biểu thị, tảo mộ là không cần, bởi vì vợ chồng Lưu Nghị đang ở bên cạnh nàng.
"Con lát nữa muốn đốt những chữ viết bút lông con tự vẽ, cho ba má xem con viết chữ thế nào."
"Được." Hoắc Quang xoa đầu Lưu Văn, cố gắng khống chế cảm xúc của mình.
Những người nhà họ Dương nhìn Lưu Văn, nước mắt cũng không kìm được, mặc dù không nói nhớ cha mẹ như thế nào, nhưng nàng đã dùng hành động biểu thị, nàng không giây phút nào ngừng nhớ đến vợ chồng Hoắc Tư Kỳ.
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận