Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối

Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối - Chương 212: Đệ đệ là đại lão 16 (length: 8102)

Lưu Cương căn bản liền không biết vợ chồng Lưu Đức Phúc tính toán cái chủ ý này, còn đang vì ngày mai phải đưa cho lão già một ngàn hai mà sầu muộn.
Cũng không phải nói không có nhiều tiền như vậy, mà là Vệ Lan giở tính không muốn đưa số tiền này. "Thật là không hiểu nổi, bọn họ có tiền cho anh cả mua đồ gửi bưu điện đi, chúng ta thì sao."
"Bố mẹ ta gửi bưu điện cho anh trai mấy lần đồ, anh ta năm nào cũng gửi thịt bò thịt dê về, ngươi quên rồi à."
"Mỗi cuối năm cho tiền, đều là mấy trăm, so với bọn họ tự mua đồ còn đắt hơn."
"Anh trai dù làm ở tỉnh ngoài, nhưng vợ chồng bọn họ cũng hay đi công tác, muốn mua đồ tốt, chẳng lẽ còn không mua được à."
Lưu Cương rất tức giận nói, "Ngươi không muốn đưa tiền sinh hoạt cũng được, về sau tự đi mua thức ăn, rồi về nhà nấu cơm."
"Mẹ ta sẽ mềm lòng, nhưng bố ta thì không." Lưu Cương quá hiểu Lưu Đức Phúc.
Đặc biệt là lão già đã mở miệng đòi tiền rồi, thật sự mà không đưa, lão già kia chắc chắn không cho quả ngon mà ăn đâu.
Vệ Lan rất ghét Lưu Đức Phúc, "Thật là, biết rõ thu nhập của chúng ta đang kém, họ có năng lực đó, không nói đỡ một hai lại còn bắt ép."
Vệ Lan nghĩ rồi lại bực mình, "Anh trai ngươi cũng vậy, rõ ràng có năng lực đó, cũng không thèm giúp đỡ."
Lưu Cương tâm tình cũng không tốt, nghĩ đến lần này làm Phùng Quyên không vui, muốn nhờ Lưu Cường giúp đỡ quan hệ, ít nhất hiện tại là không thể nào, tâm tình liền rất tệ.
"Ngươi cả ngày cứ cảm thấy anh trai không giúp, anh ấy đưa năm trăm, cả nhà mình không phải đưa tiền sinh hoạt là sao, chẳng lẽ không phải giúp, thế thì là cái gì?"
"Là do cái miệng của ngươi đó, cứ lải nha lải nhải, trước mặt con cái nói không ra gì, cả ngày tính toán mua đồ cho Tiểu Văn."
"Ngươi xem Lưu Văn là con nít, anh trai họ đưa tiền cho nó, nó còn biết gọi điện thoại cho họ cơ mà."
Lưu Cương trước đây đã thấy rất lạ rồi, giờ thì hiểu ra, "Trước kia anh trai họ họp, đều gọi điện thoại về."
"Mà lần này bọn họ lại chẳng gọi về, ngươi chẳng lẽ còn chưa nhìn ra gì sao."
Lưu Cương càng nghĩ càng thấy chắc là Lưu Văn gọi điện về nhà, nếu không sẽ không có vụ tập kích này.
Vệ Lan thật sự không coi trọng cô bé Lưu Văn, lúc nào cũng dạ dạ vâng vâng không nói gì, kết quả không ngờ con bé lại cho bọn họ một đòn đau như vậy, tức chết đi được.
"Thật là chó cắn trộm không sủa." Dù Vệ Lan trong lòng không vui thế nào, việc Lưu Văn chuyển đi đã là sự thật.
"Thôi, ngày mai anh mang một ngàn hai đưa cho bố đi." Vệ Lan dù không nỡ đưa nhiều tiền vậy, nhưng không còn cách nào, số tiền này không đưa, Lưu Đức Phúc sẽ thật sự không đoái hoài gì tới nhà bọn họ nữa.
Đến lúc đó cả nhà họ tự tổ chức ăn chung, mua lò mua than, mua nồi niêu xoong chảo các kiểu, đây đều là tiền cả, hơn nữa mỗi ngày bận chết đi được, về nhà còn phải nấu cơm, nghĩ thôi đã mệt rồi.
Vệ Lan nhớ tới cuộc trò chuyện Lưu Đức Phúc vừa mới nói, sẽ không giúp họ giặt đồ nữa, trời ạ, không thể nào, trời lạnh thế này còn phải tự giặt đồ, thật là quá khổ sở.
Vệ Lan nhìn tay mình, đã đủ thô ráp rồi, nếu phải làm nữa thì không biết sẽ còn ráp đến mức nào.
"Anh nói chúng ta mua cái máy giặt thì sao." Ít nhất mùa đông giặt chăn màn gì đó, không cần phải tự giặt bằng tay.
Mua máy giặt à, Lưu Cương không phải không muốn mua, mà là có một vấn đề rất quan trọng, "Vậy thì mua đi."
"Chỉ là lần trước em nói muốn mua áo khoác, thì lại không có tiền mua." Dù sao không mua cái này thì cũng mua cái kia, Lưu Cương biết dù thế nào, tiền cũng chẳng thể để dành được.
Cái gì? Áo khoác không mua được? Vệ Lan sốt ruột, "Không được, sao lại không mua áo khoác được."
"Không thì mùa đông em mặc cái gì?" Vệ Lan thân là nhân viên mậu dịch, rất biết ăn mặc, dù lương có được bao nhiêu, một mùa vẫn phải mua hai ba bộ quần áo mới được.
"Năm ngoái không mặc được à?" Lưu Cương buồn cười, "Trong nhà có bao nhiêu quần áo, em còn đòi mua nhà."
"Em lại chẳng nghĩ tiết kiệm." Lưu Cương mở to tủ quần áo ra, phát hiện tủ đồ vốn đầy ắp, bây giờ lại chẳng còn nhiều.
"Quần áo của em đâu?" Rõ ràng mấy ngày trước, anh còn nói tìm đồ khó khăn, kết quả hôm nay lại thấy trong tủ không còn nhiều như vậy.
Vừa nhìn lại, thấy quần áo Vệ Lan ít đi rất nhiều, khỏi cần hỏi cũng biết mấy đồ đó đi đâu.
Trước đây anh đương nhiên không để ý, Vệ Lan tự kiếm được tiền, Lưu Cương làm ở đơn vị lợi nhuận tốt, thường xuyên tăng ca, tiền thưởng rủng rỉnh, vợ thích chưng diện, thích mua quần áo, đương nhiên phải để vợ vui vẻ.
Nhưng vấn đề là bây giờ tình hình không còn giống trước, "Nếu lại kéo dài một năm không có đơn đặt hàng, đơn vị mình chắc cũng phải có người nghỉ việc."
"Công ty tổng hợp làm ăn vẫn luôn không khá, em có nghĩ tới chuyện nghỉ việc không?" Lưu Cương vốn không cân nhắc những chuyện này, anh nghĩ có thể tìm Lưu Cường.
Dù sao anh quen nhiều người, không thiếu bạn học với đồng đội cũ ở Hải Thành vẫn làm ăn tốt, trước giải quyết việc của anh, rồi đến lúc đó xem có giúp Vệ Lan tìm được công việc tốt hơn không.
Nhưng hiện tại đến công việc của anh còn chưa xong, sao có thể vung tay tiêu tiền bừa bãi.
Nghỉ việc? Vệ Lan chưa từng nghĩ tới, "Sao có thể chứ, em là nhân viên chính thức."
"Công ty tổng hợp làm ăn không được như trước kia, nhưng vẫn có người tin tưởng công ty mà." Vệ Lan cảm thấy công ty tổng hợp không thể nào đóng cửa.
"Lại là tin tưởng có mấy người đi mua đồ." Lưu Cương lạnh lùng chế nhạo hai câu, "Nhà mình không được như trước."
"Trước đây thỉnh thoảng tiền nong không được thuận lợi, mình còn có thể không đưa tiền sinh hoạt, nhưng bây giờ, em xem, lão già rồi, không đưa tiền sinh hoạt là không xong."
"Về sau chỗ cần dùng tiền nhiều, nhà mình thì có thế này, chờ Tiểu Lực lấy vợ, cái chỗ nhỏ thế này sao nhét vừa ba đời."
"Trước kia anh không muốn mua nhà, là do có tin đồn nhà máy sẽ xây nhà, anh nghĩ xem có được chia không."
"Nhưng tình hình hiện tại, không biết liệu có xây nhà nổi không, cũng là một ẩn số." Lưu Cương thở dài.
"Đơn vị nếu không chia nhà, mình kiểu gì cũng phải mua một cái, nhưng nếu hai ta cùng nghỉ việc, thì lấy tiền đâu mà mua."
Lưu Cương càng nghĩ càng thấy nhức đầu, áp lực thật là quá lớn.
"Tìm anh trai anh." Vệ Lan nói dứt khoát, "Anh ấy cũng không thể trơ mắt nhìn cuộc sống của anh không qua nổi chứ."
"Anh với anh trai bao nhiêu năm không liên lạc nhiều."
"Hơn nữa anh lại đối xử với Tiểu Văn như thế, em nghĩ anh ấy không nhẫn tâm à." Lưu Cương bất đắc dĩ thở dài.
"Sau này có thời gian, hầm chút đồ đưa qua."
"Hơn nữa con bé cũng có một mình, nhiều việc chưa chắc làm tốt, em thường xuyên qua giúp một tay." Lưu Cương biết nếu muốn Lưu Cường giúp, cũng chỉ có cách này.
Cái gì? Bắt cô đi nịnh một con nhóc? Vệ Lan lập tức không cân nhắc đến, "Không đời nào, Lưu Cương, anh nói cho em biết, bắt em cúi đầu là không thể nào."
"Anh nghĩ em cúi đầu, con bé kia sẽ thấy em tốt chắc?"
"Anh nói cho anh biết, anh từ bỏ ý định này đi." Vệ Lan tự nhận hơn người cả nhà Lưu Cường một bậc, cho nên chuyện cúi đầu là không thể nào.
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận