Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối

Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối - Chương 164: Cữu cữu là đại lão 68 (length: 8198)

Lưu Văn không biết Hoắc Quang nhưng cân nhắc cố gắng kiếm tiền, mang nàng cùng một chỗ đi Mỹ quốc, nàng liền cảm thấy áp lực có chút lớn.
Vốn dĩ nàng muốn học đồ vật đã rất nhiều, kết quả Hoắc Quang lại tính toán làm nàng học tiếng Anh, đồng thời muốn luyện khẩu ngữ.
Buổi sáng không có người tới thỉnh giáo vấn đề khi, Hoắc Quang yêu cầu Lưu Văn phải dùng tiếng Anh giao lưu, cho dù là trúc trắc, cho dù là ngữ pháp không đúng, đều không có vấn đề.
Cũng chỉ có một yêu cầu, đó là phải dùng tiếng Anh nói ra, đây chính là làm Lưu Văn cảm thấy áp lực kia là một cái lớn.
Mặc dù theo yêu cầu của Hoắc Quang, nàng cũng học tiếng Anh, nhưng rõ ràng trước kia không có cưỡng chế yêu cầu nàng cần thiết phải đề cao trình độ khẩu ngữ, kết quả hiện tại lại có yêu cầu cao như vậy, nàng đều sụp đổ.
Lưu Văn không phải là không nghĩ đến, không lẽ Hoắc Quang tính toán mang nàng cùng ra nước ngoài đi, nhưng ý nghĩ này vừa xuất hiện, liền cắt đứt.
Rốt cuộc ra nước ngoài học không phải là bình thường tốn tiền, giống như nhà hắn lại không có cái nội tình này, cho nên ra nước ngoài học là không thể nào xảy ra.
Lưu Văn liền biết nếu Hoắc Quang đã nói vậy, thì cứ làm theo thôi.
Dương Hải tranh thủ thời gian sớm tới tìm chỗ này để thỉnh giáo vấn đề, nghe được Hoắc Quang cùng Lưu Văn đang dùng tiếng Anh giao lưu, "Không thể nào."
"Các ngươi đang làm gì vậy." Đang yên đang lành sao lại dùng tiếng Anh thảo luận sự việc, hắn cảm giác đầu óc choáng váng, lo lắng về sau còn có thể tới đây để thỉnh giáo vấn đề không?
"Vì nâng cao năng lực tiếng Anh của Tiểu Văn." Hoắc Quang bình tĩnh nói, "Đúng rồi, về sau buổi sáng ngươi cũng phải tới."
A a, không thể nào, hắn cũng muốn tham gia? Ta cái thần ơi, Dương Hải kinh ngạc đến ngây người, "Ta, ta. .."
"Đúng, cậu hai, cậu nên tham gia, cậu muốn làm bác sĩ thì rất nhiều văn kiện tài liệu đều từ nước ngoài tới."
"Trình độ tiếng Anh của cậu tốt thì đọc tài liệu tuyệt đối không có vấn đề." Sao có thể chỉ có một mình nàng cùng chịu khổ, cần phải có Dương Hải mới được.
Lý do này không tệ, nhưng Dương Hải muốn nói là, hắn vẫn là không muốn tham gia a, "Ta, ta..."
"Vậy quyết định, về sau mỗi ngày buổi sáng cậu lại đây."
"Ta buổi tối cũng muốn chỉ điểm bọn họ." Hoắc Quang lo lắng Dương Hải dạo này không thực sự để tâm.
A a a, không thể nào, Dương Hải thở dài một hơi, cũng chỉ có thể đồng ý, không thì làm sao bây giờ.
Cho dù hắn không đồng ý, Hoắc Quang cũng sẽ nói với cha mẹ, "Thôi, dùng tiếng Anh giao lưu thì cứ dùng tiếng Anh giao lưu."
"Lỡ như về sau ta muốn ra nước ngoài bồi dưỡng, ta có thể tăng thêm trình độ." Dương Hải rất nhanh liền nghĩ thông suốt, chẳng qua là học thêm chút kiến thức.
Cứ như vậy, Dương Hải mỗi ngày buổi sáng cũng sẽ cùng Hoắc Quang bọn họ dùng tiếng Anh giao lưu, đến buổi tối, cùng Lưu Văn tại nhà họ Dương ôn tập bài vở.
Đến ngày thi đại học, Lưu Văn dậy rất sớm, chuẩn bị cho Hoắc Quang suất ăn một trăm điểm.
Hoắc Quang đi ra, nhìn thấy đồ đặt trên bàn, "Đây là?" Sao lại có một cái bánh tiêu cùng hai cái trứng gà.
"Suất ăn điểm tối đa, cậu hai ăn xong, liền có thể thi được một trăm điểm."
"Con cũng chuẩn bị cho cậu hai Dương." Lưu Văn biết Hoắc Quang cũng lo cho Dương Hải, liền nói là phần của hắn cũng có.
Suất ăn một trăm điểm? Còn có thứ này à, Hoắc Quang bật cười, nói thật, hắn thật không tin cái này, nếu như ăn suất ăn điểm tối đa là có thể thi một trăm điểm, vậy mọi người còn cần phải cố gắng sao?
"Đây là điềm lành." Lưu Văn thúc giục Hoắc Quang nhanh chóng ăn cơm, "Cậu hai, buổi trưa, con đưa cơm cho cậu."
Lần này Hoắc Quang và Dương Hải thi ở cùng một trường thi, cách nhà có chút xa, cộng thêm để ứng phó với đoàn quân thi đại học, trường học của Lưu Văn cũng cho trưng dụng, nên hai ngày này đều không phải đi học.
Không phải lên lớp Lưu Văn, liền chuẩn bị làm tốt công tác hậu cần, "Hai ngày thi này cơm trưa, con đều sẽ mang cơm cho các cậu."
Mặc dù có người mang cơm trưa đi thi, chỉ là một cái bánh bột ngô nguội ngắt, Lưu Văn nói nàng ở nhà, sao có thể để cậu hai bọn họ ăn bánh bột ngô lạnh lẽo.
Hoắc Quang biết không cách nào ngăn cản Lưu Văn, cảm ơn Lưu Văn.
Hai người đi thi, ăn đồ ăn nóng hầm hập, buổi chiều thi cử cũng thuận lợi.
Kết thúc hai ngày thi, Hoắc Quang quay lại đi làm, còn Dương Hải, muốn đi trạm thu mua phế liệu giúp đỡ, rốt cuộc con đường nhà máy cũng không có việc gì.
Thành tích đợi đến tháng mười hai mới ra, Lưu Văn nghĩ Hoắc Quang cố gắng như vậy, hơn nữa chuẩn bị cũng lâu như vậy, bất kể thế nào, hẳn là sẽ thi được một vị thủ khoa khối tự nhiên.
Kết quả không ngờ thành tích ra, Lưu Văn đều kinh ngạc đến ngây người, Hoắc Quang lại không phải thủ khoa, coi như vậy đi, nhưng ngay cả top 10 cũng không có.
Thấy Lưu Văn kinh ngạc, Hoắc Quang cười, "Sao mặt con lại có vẻ như vậy."
"Con chỉ là đang nghĩ, cậu hai, cậu, cậu sao lại không thi được thủ khoa."
"Rõ ràng thành tích của cậu hai giỏi như vậy, sao lại không thi đậu thủ khoa." Lưu Văn tức giận nói.
Hoắc Quang không nghĩ tới hắn không thi được thủ khoa, Lưu Văn lại kích động như vậy.
"Cậu hai của con không có lợi hại như vậy."
"Nhưng cậu hai của con rất vui vẻ, trong mắt Tiểu Văn con, cậu là giỏi nhất." Hoắc Quang đối với thành tích lần này thật sự hài lòng.
Cho dù có thi được thủ khoa, danh tiếng không sai, nhưng hắn cần thứ đó sao? Căn bản không cần.
Nếu thật sự thi được thủ khoa, Hoắc Quang thật lo lắng, cho dù hắn thi lên đại học, cuối tuần về nhà, sẽ có người liên tục tới thỉnh giáo.
"Thành tích của ta, đủ để thi đậu đại học B." Hoắc Quang nhìn sang Dương Hải, "Thành tích của Dương Hải cũng đủ để thi vào trường đại học y khoa kinh thành."
Dương Hải rất vui vẻ, đều kích động thốt lên, "Cuối cùng cũng đã qua kì thi."
"Tôi không muốn phải thi nữa." Dương Hải vốn dĩ đối với thi đại học, rất không có lòng tin, bởi vì hắn phát hiện rất nhiều người đều tự tin với kì thi đại học.
Kết quả chờ thành tích ra, Dương Hải thở phào một hơi, "Thật ra về sau tôi mới biết, tôi kỳ thực có thể thi vào quân đội."
"Đáng tiếc, tôi biết quá muộn. .." Dương Hải lúc trước chỉ nghĩ nếu không thể làm quân nhân thì sẽ làm bác sĩ, vậy sẽ thi vào trường đại học y khoa kinh thành.
Căn bản không nghĩ đến cái này, chờ hắn biết, đáng tiếc nguyện vọng đã đăng ký xong rồi, có hối hận cũng vô dụng.
Hoắc Quang ngẩn ra, do dự một lúc sau, "Cậu làm bác sĩ, cũng là một quân nhân."
"Cậu là quân nhân tranh đoạt bệnh nhân từ tay tử thần, là một chiến sĩ." Hoắc Quang khuyên giải.
Lưu Văn liên tục gật đầu, "Đúng đó, cậu hai Dương, cậu cũng là một quân nhân."
Dương Hải kỳ thực cũng chỉ là cảm thán một hai câu, không ngờ Lưu Văn bọn họ lại đi khuyên hắn như vậy.
Thấy hai người kích động, "Tôi biết rồi, nếu tôi chọn làm bác sĩ, đương nhiên sẽ cố gắng trở thành một bác sĩ giỏi."
"Như vậy đợi bà nội cần, tôi cũng có thể xuất lực." Dương Hải trở lại bình thường, không thì làm sao bây giờ, cũng không thể sang năm tháng bảy tiếp tục đi thi đại học.
Thành tích lần này không tệ, lần sau thi liệu có thể thi được thành tích gì, Dương Hải không hề có chút chắc chắn nào.
Lỡ như đều thi không đậu đại học chính quy thì làm sao bây giờ, Dương Hải chỉ có thể im lặng nói lời tạm biệt với lý tưởng thời thơ ấu.
Dương Hải nghĩ đến một chuyện rất quan trọng, "Đúng rồi, Tiểu Quang, chúng ta học đại học là phải ở nội trú, cậu tính toán sắp xếp cho Tiểu Văn như thế nào?"
A a, phải ở nội trú sao? Lưu Văn vốn tưởng Hoắc Quang là người ở kinh thành, hẳn là có thể học ngoại trú, kết quả không ngờ hắn lại muốn ở nội trú.
Chẳng lẽ đây chính là để chuẩn bị trước cho việc Hoắc Quang sau này sang Mỹ sao?
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận