Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối

Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối - Chương 175: Cữu cữu là đại lão 79 (length: 7822)

Lưu Văn liền cảm thấy dạo gần đây Hoắc Quang cùng Dương Hải kia thật là thần bí, cuối tuần, thường xuyên thấy hai người họ ngồi túm tụm một chỗ nói chuyện.
Nhưng cứ đợi nàng đi đến, bọn họ liền lập tức đổi chủ đề, một hai lần thì không nói, nhưng số lần nhiều rồi, khiến nàng toàn thân không dễ chịu.
"Các ngươi nói gì vậy, sao ta lại không được biết." Vốn dĩ không muốn hỏi, nhưng không được, thấy bọn họ cứ bàn tán, luôn cảm thấy có chuyện lớn xảy ra.
"À đúng, Tiểu Văn, ta thấy dạo này ngươi cũng nhàn, hay là thế này đi, ta giao cho ngươi ít bài tập." Hoắc Quang không nói họ đang bàn gì, ngược lại rất thẳng thắn, trực tiếp giao bài tập.
Nhìn Hoắc Quang viết bài tập lên giấy, Lưu Văn ngoài cảm thán chữ đẹp thì chỉ muốn ngất xỉu, "Cậu, không thể nào."
"Ngươi, ngươi thế mà giao nhiều bài tập thế, ta, ta thấy chắc mình sắp ngất đến nơi."
"Không đâu, cậu tin rằng ngươi nhất định có thể hoàn thành." Hoắc Quang cười tủm tỉm nhìn Lưu Văn.
"Hơn nữa ngươi không phải vẫn còn thời gian gửi bản thảo à, ta thấy chắc ngươi có thời gian."
Lưu Văn hiểu rồi, Hoắc Quang không muốn nói họ định làm gì, thôi vậy, không nói thì thôi, coi như nàng thật sự tò mò biết.
Trong phòng khổ sở làm bài tập, Lưu Văn không ngừng nói với mình, nhất định không được có chút lòng hiếu kỳ, đúng là hiếu kỳ giết chết mèo mà.
Nếu như nàng không nhiều chuyện hỏi một câu, chắc chắn sẽ không có nhiều chuyện như thế, giờ thì hay rồi, ai.
Nhưng có thể làm sao được, tự mình đào hố cho mình, thì chỉ có thể cố mà leo ra thôi.
Cứ thế ngày tháng như nước sôi lửa bỏng, mãi đến nghỉ hè, mà khi hè đến, Lưu Văn cũng biết chuyện họ bàn trước kia.
"Cậu, cậu nói là các cậu định xuống phía nam đi Dương Thành nhập hàng à." Mấy ngày nay, tuy không nói thẳng ra kinh tế đã được nới lỏng, nhưng chợ đen đã gần như nửa công khai rồi.
Lần trước Lưu Văn ra chợ đen mua đồ, đã thấy có không ít hàng từ phía nam lên, nàng biết đã có người xuống phía nam bắt đầu làm lái buôn.
Không ngờ Hoắc Quang và Dương Hải cũng định làm lái buôn, nàng lập tức hiểu vì sao bọn họ lại thần thần bí bí như vậy.
Tuy bây giờ chợ đen không bị quản lý nghiêm khắc, nhưng không phải muốn làm lái buôn là được, hơn nữa bí mật trong tứ hợp viện khó giữ nếu nhiều người biết, lo nàng lỡ miệng, nói ra chuyện này, thì thật sự có chuyện lớn.
Lưu Văn tính toán, "Cậu, vậy thì cho cháu đầu tư được không?"
Trước kia mua nhà, tuy đã dùng gần hết số tiền Lưu Nghị để lại, nhưng tiền thuê hai phòng nhỏ mỗi tháng cũng có khoảng một trăm, thêm nữa nàng cố gắng gửi bản thảo, với số tiền còn lại, cũng có gần ba trăm.
"Dù cháu chỉ có ba trăm, cháu có thể đầu tư được không?" Nếu biết trước Hoắc Quang định xuống phía nam nhập hàng, Lưu Văn nghĩ mình nhất định không mua căn phòng thứ hai.
Giá nhà tuy tăng, nhưng cũng không kiếm được nhiều bằng làm lái buôn, Lưu Văn thật không ngờ Hoắc Quang lại có ý tưởng này.
Không đúng, Lưu Văn nhớ Hoắc Quang thường giúp Du Thư Cật xử lý công việc, hè này, hắn mà đi làm lái buôn, một chuyến đi về ít nhất phải rất lâu, lỡ Du Thư Cật cần Hoắc Quang thì sao?
"Sư phụ ủng hộ ta đi phía nam nhập hàng."
"Ngài nói, ở phía nam, đặc biệt là ở Dương Thành, kinh tế hồi phục rất lớn, hoặc có thể nói là tiến triển vượt bậc, ở đó nhiều hàng hóa lắm."
"Hơn nữa hai năm nữa, ta cũng muốn mua tứ hợp viện, cần tiền."
"Được thôi, ba trăm ta nhận." Hoắc Quang nghĩ, "Vậy thế này đi, ta lấy ra bảy trăm nữa, gom thành một ngàn, đến lúc đó kiếm được bao nhiêu, ta chia hai thành."
Ban đầu Dương Hải nghe Hoắc Quang nói muốn bỏ ra bảy trăm cho Lưu Văn, trong lòng còn nghĩ, sao cậu hào phóng thế, sao mình không có, kết quả không ngờ Hoắc Quang lại muốn chia hai thành.
Dương Hải muốn nói có hơi quá không, nhưng vượt quá dự kiến của hắn, Lưu Văn lại đồng ý.
"Được." Lưu Văn cười, "Phiền cậu."
Nàng hiểu việc Hoắc Quang đưa ra chuyện chia phần trăm, không phải hắn ham tiền, nếu không, không cần mượn bảy trăm cho nàng, hoặc nói không cần thiết phải kéo nàng vào.
Mà hiện tại có thêm chia phần trăm, cảm giác rất khác, "Cậu cố lên."
Người nhà họ Dương biết Dương Hải cùng Hoắc Quang lại muốn đi Dương Thành, vì họ cho là đi chơi, đi ra ngoài xem thế giới lớn thế nào, căn bản không nghĩ bọn họ lại đi làm lái buôn.
Lưu Văn tưởng họ biết rồi, Dương Hải đã nói với họ rồi, mà không thì vẫn còn có Hoắc Quang, có hắn ra tay thì không gì không thể giải quyết được.
Kết quả không ngờ họ căn bản không nói với Dương Bỉnh Hoa, hoặc có thể Hoắc Quang cũng bận, chỉ nghe Dương Hải nói một tiếng, đã bảo đã nói với Dương Bỉnh Hoa rồi, bảo người nhà rất yên tâm khi hai người bọn họ ra ngoài.
Hoắc Quang nghĩ Dương Hải không đến nỗi làm ra chuyện như thế, nên hai người chuẩn bị chu đáo xong thì lên đường.
Lưu Văn bận quá đi, tuy Hoắc Quang đi rồi, nhưng lại để lại rất nhiều bài tập, nàng vừa bận, lại còn phải tập thể dục, rồi viết bản thảo.
Dù sao nàng cũng là cô nhóc mắc nợ bảy trăm đồng, chưa kể sau này còn mua tứ hợp viện, không biết còn thiếu bao nhiêu tiền nữa.
Mỗi tuần nàng sẽ đến thư viện thành phố mượn sách, tóm lại nàng thấy mình rất bận rộn.
Mỗi lần Lưu Văn đến đi vội vàng, thấy mấy đứa trẻ xung quanh chơi đùa, có chút ngưỡng mộ, nhưng cũng chỉ là ngưỡng mộ thôi, không có ý muốn nhập bọn.
Nàng có phải đứa trẻ thật đâu, sao cứ cả ngày chỉ nghĩ đến chơi, hơn nữa mấy đứa trẻ này, trước kia không ít người chỉ trỏ nàng.
Lưu Văn nghĩ nàng ở lì trong nhà, chắc sẽ không ai nhắc đến nàng nữa.
Kết quả nàng vẫn là người thường được nhắc đến trong tứ hợp viện, "Mấy đứa phóng giả, sao không thấy thằng nhà họ Dương với thằng nhà họ Hoắc đâu nhỉ."
"Đúng đấy, không biết nữa, hôm trước thấy bọn nó xách hành lý, vội vàng đi ra ngoài, không biết đi đâu nữa."
Mọi người ai nấy đều hiếu kỳ, nghĩ xem Hoắc Quang đi đâu, nhưng họ không ai biết nội tình, đoán mấy ngày không ra gì, họ quyết định hỏi Lưu Văn, vì họ biết con bé này ở lại kinh thành.
Vốn dĩ họ nghĩ dễ dàng gặp được Lưu Văn, kết quả không ngờ lại khó gặp vậy.
Mãi mới gặp được Lưu Văn vừa mượn sách ở thư viện về, "Tiểu Văn, cháu đi đâu đấy."
Lưu Văn nhìn đám người đang vây quanh mình, "Vâng, đi ra ngoài."
"Sao cháu không đi chơi hả." Một bà lão trông rất hiền hỏi.
"Trời nóng nực, cháu không muốn ra ngoài." Ừm, trời nóng, mà đi ra ngoài thì dễ bị rám da, dù không mong trắng trẻo thì cũng không thể quá đen được.
"Cháu thật là đủ ngoan." Chắc đứa bé này không có bạn cùng chơi đi, một bà lão trong lòng có chút khinh thường, nhưng mặt vẫn cười híp mắt.
Lưu Văn biết người này, đúng là khẩu phật tâm xà, không bao giờ nên tin những lời bà ta nói.
"Cũng tạm, không có gì, cháu vào nhà." Lưu Văn biết mấy người này chặn lại không phải để hỏi xem nàng thế nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận