Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối

Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối - Chương 158: Cữu cữu là đại lão 62 (length: 7920)

Hôm nay Lưu Văn cũng là cùng Dương lão thái thái cùng nhau nhặt rau, tiện đường nói chuyện trường học, lão thái thái nói chuyện những chuyện xảy ra ở khu nhà tứ hợp viện.
"Đúng rồi, ngươi biết không, hôm nay có người đến cầu hôn Cung Tuấn đấy." Dương lão thái nghĩ đến chuyện này.
Cái gì? Có người đến cầu hôn Cung Tuấn? Lưu Văn đều sững sờ, từ khi Cung Tuấn bị gãy chân xong, liền không còn ai đến cầu hôn hắn nữa.
Sao giờ lại có người đến trước rồi, thật sự là quá kinh ngạc, "Tình hình đối phương thế nào?"
Cung lão hầu như đã từ bỏ chuyện tìm vợ cho con trai lớn, hận không thể bắt Cung Tuấn giao tiền lương, để giúp em trai Cung Tuấn có tiền cưới vợ.
Sao giờ nhà Cung lại muốn giúp Cung Tuấn cưới vợ? "Có phải là đối phương rất tệ không?"
"Là một quả phụ, có ba đứa con, hai con trai."
"Đối phương có nhà không?" Ngoại trừ chuyện đối phương đã kết hôn, có ba đứa con, còn lại đều khá ổn, không phải chuyện Cung Tuấn với tới được.
Đối phương có con có nhà? "Vậy chẳng lẽ là muốn Cung cậu nhận nuôi con cho người ta?"
Nhưng nghĩ kỹ lại thì không đúng, "Chân Cung cậu như vậy, sao mà nuôi con được."
Người ta dù sao cũng là tái hôn, sẽ muốn tìm người thân thể khỏe mạnh, có thể kiếm tiền giúp nuôi con, còn Cung Tuấn thì sao, cũng chỉ có chút tiền lương ấy, làm sao nuôi nổi ba đứa con.
Dương lão thái nghe tin này xong cũng thật sự rất ngạc nhiên, "Đúng, ta cũng thấy kinh ngạc, nhưng đối phương nói là thấy Cung Tuấn con người tốt."
Cung Tuấn con người tốt? Ta lạy, Lưu Văn kinh ngạc đến ngây người, "Có phải mắt nàng ta không được không."
Lúc đắc thế thì hống hách, một bộ ta là nhất, còn giờ thì một bộ thiếu tiền người ta.
Đặc biệt là vì chân hắn không tốt, mỗi khi mọi người gặp hắn đều nhắc đến chuyện vì sao gãy chân, là do dan díu với phụ nữ có chồng, thế nên danh tiếng của hắn làm sao mà tốt cho được.
Lưu Văn nghĩ nghĩ, "Có phải là bị người ta lừa không." Có phải là nhờ bà mối giới thiệu đối tượng, nếu là bà mối thì thật là có khả năng đấy.
"Không biết nữa, dù sao là như vậy, người nhà Cung lớn không vui, nói dù Cung Tuấn có bị què thì cũng không thể đi ở rể." Dương lão thái nghĩ, "Lẽ nào đối phương yêu cầu nhà trai ở rể nên mới chọn Cung Tuấn?"
Cũng bởi vì ở rể sao? Lưu Văn nghĩ không hẳn vì lý do này, nhưng những lý do khác thì nàng không nghĩ ra.
"Thôi, kệ, dù sao cũng là chuyện nhà Cung." Lưu Văn chọn rau xong cũng không nghĩ đến chuyện đó nữa, đem rau rửa sạch rồi vào phòng lấy sách ra sân đọc.
Dương lão thái thái cũng chọn đồ ăn ngon xong, rồi lấy kim đan áo len.
"Tiểu Văn, đến thử nào." Vì Hoắc Quang và Lưu Văn đều không biết đan áo len nên Hoắc Quang có được kim đan áo đều là nhờ Dương lão thái giúp.
Thử một hồi, Dương lão thái nói, "Có thể kết rồi, đến tháng mười, Tiểu Văn con có áo len mới mặc rồi."
Ai mà không thích mặc đồ mới, đặc biệt là áo len mới, "Cảm ơn thái nãi nãi ạ."
Dương Hải tan làm hát ca mở cửa bước vào, vừa đóng cửa, "À phải rồi, mọi người có biết không, Cung Tuấn lại sắp kết hôn đấy."
Cái gì? Lại sắp kết hôn? Lưu Văn kinh ngạc đến ngây người, tin này lan truyền nhanh thật đấy, mới nãy Dương lão thái còn nói có người để ý Cung Tuấn, nhà Cung có vẻ không đồng ý, sao giờ lại muốn kết hôn rồi.
Đây là cái tình huống gì? Lưu Văn choáng váng, tốc độ này nhanh quá.
"Không phải thái nãi nãi bảo ba Cung Tuấn không đồng ý, sao lại đồng ý được chứ." Lưu Văn không hiểu hỏi, rồi bảo Dương Hải ngồi xuống.
Dù đọc sách quan trọng nhưng nghe chuyện bát quái cũng quan trọng.
"Không biết nữa, chắc là người ta đưa tiền cho nhà Cung ấy chứ." Dương Hải cũng không rõ cụ thể tình hình.
"Dù sao người ta có tiền mà." Dương Hải khinh bỉ nói, "Nếu nhà Cung ép Cung Tuấn kết hôn thì đúng là mặt dày."
Mặt dày? Đối phương còn bỏ tiền cho nhà Cung à? Vậy đúng là ở rể thật rồi, "Vậy tình hình đối phương thế nào?"
Lưu Văn bĩu môi, nếu có tiền có nhà thì cô ta nhất định sẽ không tái hôn, tự mình làm chủ chẳng tốt hơn sao, dù Cung Tuấn có ở rể thì vẫn là đàn ông, cũng không thể không quan tâm ý hắn chứ.
Đặc biệt nhà Cung không phải loại hiền lành gì, sớm muộn cũng sẽ làm ầm ĩ, không chừng sau này còn sẽ đưa ra yêu sách, bắt vợ Cung Tuấn đưa tiền.
"Cũng không có gì, đối phương cũng chẳng vừa, chồng chết thì vẫn sống dựa vào người đàn ông khác để nuôi cả nhà." Nếu nói danh tiếng Cung Tuấn không tốt thì vị này cũng chẳng khá hơn là bao.
Má ơi, thế mà lại là người phụ nữ đó, nếu Cung Tuấn cưới một người như vậy thì không phải quá thảm sao.
Dương lão thái đánh Dương Hải mấy cái, toàn nói không nghĩ ngợi, không thấy Lưu Văn ở đây hay sao mà nói bậy bạ trước mặt con gái nhà người ta.
Dương Hải bĩu môi, đúng là, Lưu Văn tuy còn nhỏ nhưng biết cũng không ít đâu.
"Ta biết tin này xong thì vừa mới đi nói chuyện với Cung Tuấn đấy." Dù sao đi nữa thì cũng không thể trơ mắt nhìn Cung Tuấn cưới loại người đó.
Oa, Lưu Văn không ngờ Dương Hải vậy mà lại đi báo tin cho Cung Tuấn, thật không dễ dàng gì.
"Dù gì thì ta cũng không thể làm ngơ."
"Nếu ta không biết thì còn có thể chấp nhận."
"Vốn dĩ Cung Tuấn đã đủ thảm rồi, lại còn bị què, không thể nào mang thêm cái mũ xanh nữa chứ."
Dương Hải thở dài, "Nếu là ta, ta thà nhảy sông cho xong."
Lưu Văn giơ ngón tay cái với Dương Hải, "Đúng là không hổ là cậu của ta, chỉ nghĩ đúng về chuyện mà không nhìn người."
"Đúng." Dương lão thái không thích người nhà Cung, nhưng cũng không thể tùy tiện để người nhà Cung tính kế Cung Tuấn như vậy.
Dương Hải khẽ thở dài, "Thằng bé đó, đúng là từ lúc gãy chân xong, cả người đều phế, nó nói với ta là nếu trong nhà ép nó kết hôn thì nó đi cưới."
"Chỉ là từ đó về sau thì không còn quan hệ với nhà Cung nữa." Thấy Cung Tuấn mất tinh thần, Dương Hải trong lòng cũng không dễ chịu.
Không thể nào, tên này lại thật sự định cưới người phụ nữ kia à, Lưu Văn thật sự không hiểu, không ngờ Cung Tuấn lại nghe lời như vậy.
Dương lão thái cũng không hiểu, "Nó ngoan như vậy sao?"
Dương Hải cũng thấy lạ, "Nó kể nhiều lắm, ví dụ như em trai nó sắp cưới vợ mà không mua nổi nhà ở ngoài, buộc nó phải đưa tiền ra để mua nhà cưới cho em trai."
"Hoặc là nó sẽ phải dọn ra ngoài." Dương Hải nghe Cung Tuấn kể về tình hình nhà Cung cũng hiểu vì sao Cung Tuấn nhất quyết đòi cưới vợ cho bằng được, dù đối phương không tốt.
Dương lão thái mấp máy môi, không nói gì, chẳng phải vì nhà cửa mà người đàn ông mới bất đắc dĩ đi ở rể, khu tứ hợp viện đâu phải không có trường hợp như vậy.
"Hy vọng sau khi kết hôn đối phương sống yên ổn chút." Không cần biết trước đây có ăn chơi trụy lạc cỡ nào, nhưng đã kết hôn rồi thì cũng phải hồi tâm.
"Mong là vậy, chứ không thì khổ quá." Dương Hải không ngừng tiếc nuối thay cho Cung Tuấn.
"Thôi, ngoài đường đừng nói." Dương lão thái chỉ lo Dương Hải ở ngoài đường buôn chuyện, không cẩn thận lại rước họa vào thân.
"Con đâu có ngốc, chuyện về người phụ nữ đó đâu chỉ có mình con biết." Dương Hải nói ai cũng biết chuyện đó thôi, dù cách xa khu này một chút.
(hết chương).
Bạn cần đăng nhập để bình luận