Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối

Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối - Chương 756: Tuyệt thế hảo khuê mật 12 (length: 8465)

A a a, tại sao lại là những lời này, thế nhưng lại làm nàng dựa theo ý tưởng của nàng mà nói ra lựa chọn.
Nếu như nàng biết nên làm cái gì, chẳng lẽ nàng không biết nên làm cái gì sao?
Hồ Thiến chậm chạp không trả lời, Trác Lan Kỳ cũng nổi nóng, nàng thật không hiểu, lại không phải là chuyện gì quá khó khăn, có cần phải nghĩ nhiều như vậy không?
"Ngươi nghĩ làm sao thì làm như vậy, dù sao cũng là ba mẹ của ngươi." Trác Lan Kỳ thật ra trong lòng đã có tính toán, biết nàng đại khái sẽ đưa ra lựa chọn.
"Ta chỉ có thể nói ba mẹ ngươi rất thương ngươi, bọn họ sẽ chỉ bảo vệ ngươi." Trác Lan Kỳ vẫn không nhịn được nói một câu.
Tóm lại nàng đã làm hết những gì có thể, về phần Hồ Thiến nên lựa chọn thế nào, đó là việc của nàng, dù sao không thẹn với lương tâm.
Đúng vậy, cha mẹ thương yêu nàng, cũng hẳn là sẽ hiểu vì sao nàng lại làm như vậy.
Suy nghĩ một hồi, nàng hít sâu một hơi, "Ta nghĩ cha mẹ cũng không cần phải giày vò, trực tiếp đưa đến nhà tang lễ."
"Trong nhà làm cái linh đường là được, mẹ nuôi, ngươi cảm thấy thế nào?" Hồ Thiến nhanh chóng nói ra lựa chọn của mình, nàng lo sợ nếu không nói nhanh, nàng sẽ không có can đảm để nói.
Oa, đối với lựa chọn của Hồ Thiến, Lưu Văn không thấy kỳ lạ, nha đầu này không phải than phiền sao vì sao thi thể một hai phải mang về nhà, nghĩ kỹ thì thấy rợn người.
Trác Lan Kỳ nghe thấy lời Hồ Thiến nói, hồi lâu không lên tiếng, vốn dĩ nàng cho rằng nàng sẽ muốn nói gì đó.
Nhưng mà khi nghe được lựa chọn này, nàng quyết định, đây là con gái của Chu Kha, yêu thương nàng như thế, kết quả vẫn là thế này.
Đối đãi cha mẹ ruột còn như vậy, nghĩ cũng biết nàng cái mẹ nuôi này, căn bản không đáng gì.
Nếu đã như vậy, còn cần vì nàng suy xét gì nữa, có khi còn bị cho là đang hại nàng.
Trác Lan Kỳ cảm thấy đó là một sự mệt mỏi, không muốn nói chuyện, "Ngươi nói như vậy, vậy thì cứ như thế mà sắp xếp đi."
"Cũng không còn sớm nữa, ta cũng bận một ngày rồi, Tiểu Tào, tiếp theo nhờ cả vào ngươi." Trác Lan Kỳ không muốn ở lại đây, dù sao với tư cách là bạn bè, nàng thật sự đã làm hết sức rồi, người khác có khi còn chẳng làm như nàng.
Về phần Lưu Văn, Trác Lan Kỳ không cần hỏi cũng biết, nàng chắc chắn không muốn tham dự nhiều.
"Ngươi về sao?" Trác Lan Kỳ nhìn Lưu Văn.
"Nếu có Tiểu Thiến và cô của nó ở đây, vậy thì ta về."
"Vừa hay con gái ta một mình ở nhà, ta cũng không yên tâm." Lưu Văn đương nhiên muốn đi.
Không về thì ở lại làm gì, làm chân sai vặt sao?
Vậy chẳng khác nào người tốt làm việc xấu, việc thì làm không ít, chạy đông chạy tây, kết quả cái tang này lại trút hết lên đầu mình.
Đúng vậy, không sai, mặc dù bây giờ tang sự chưa làm, nhưng nghĩ cũng biết, tiền chắc chắn là không ít, nhưng mà làm thì sẽ cẩu thả.
Cuối cùng chuyện này là trách nhiệm của ai, đương nhiên là của Lưu Văn, ai bảo nàng tích cực chủ động mua đồ, cộng thêm điều kiện kinh tế gia đình không tốt.
Đặc biệt là Lưu Văn đang định sửa sang lại nhà cửa, chẳng phải lộ điểm yếu ra sao? Cho nên Lưu Văn càng phải cẩn thận.
Tào Nhã nghe được lựa chọn của Hồ Thiến thì kinh ngạc vui mừng, bất quá nàng lại lo lắng, nếu Trác Lan Kỳ và Lưu Văn không tán đồng chuyện này thì phải làm sao?
Đến lúc đó nàng phải giải quyết ra sao, cần các nàng ủy quyền.
Kết quả lại ngoài dự liệu của nàng, Trác Lan Kỳ thì buông tay, không tranh giành với nàng, còn Lưu Văn thì lại nhanh chóng bỏ đi.
Thế này thì không được, Tào Nhã cũng không muốn chạy đôn chạy đáo mọi việc, hồi trước ông bà nội của nàng mất, Tào Nhã từng thấy người lớn bận đến mức không có thời gian nghỉ.
Cho nên nàng nghĩ tốt nhất là nên tìm người giúp đỡ, đương nhiên nếu có việc gì thì còn có người cùng gánh trách nhiệm.
Về phần người này, Tào Nhã đương nhiên đã chọn sẵn, ngoài Lưu Văn còn ai có thể nữa, nàng là một người tốt bụng mà.
Kết quả sự việc lại không ngừng vượt quá tưởng tượng của nàng, Lưu Văn không tranh với nàng, gánh thì nàng không làm mà bỏ đi.
Tào Nhã là người vì đạt được mục đích mà có thể dùng đủ loại thủ đoạn.
Thương ba ba nhìn Lưu Văn, hy vọng nàng có thể ở lại giúp đỡ.
Đáng tiếc, hiện tại Lưu Văn quá nhẫn tâm, "Tiểu Thiến, cháu phải nén bi thương, cô về trước, không thì Tiểu Vân ở nhà một mình sẽ sợ."
"Tào Nhã, làm phiền cháu." Nói lời hay thì có, nhưng bảo giúp đỡ thì đừng nghĩ, Lưu Văn không dại mà làm việc này.
Tào Nhã thấy Lưu Văn cứ vậy bỏ đi, không quan tâm gì đến Hồ Thiến, trong lòng thầm mừng rỡ.
Nàng là cô của Hồ Thiến, làm sao không biết người nhà họ Hồ đều nhỏ nhen, chỉ cần có một chỗ làm không tốt, họ chắc chắn sẽ nhớ mãi trong lòng.
Mà hiện tại Lưu Văn chẳng phải là phạm sai lầm sao, có lẽ nàng không để ý, cảm thấy đây chỉ là một chuyện nhỏ.
Nhưng Tào Nhã có thể bảo đảm, Hồ Thiến chắc chắn sẽ nhớ kỹ trong lòng, sau này dù Lưu Văn có đối xử tốt với Hồ Thiến ra sao, cũng chỉ sẽ nhớ đến việc làm bây giờ.
Như vậy cũng tốt, sau này nàng không cần lo Hồ Thiến làm ầm ĩ đòi ở với Lưu Văn nữa, càng không cần lo lắng Lưu Văn sẽ quản chuyện tài sản của vợ chồng Chu Kha.
Nhưng mà cũng có phiền phức, bọn họ thì phủi mông bỏ đi, tiếp theo còn bao nhiêu việc phải làm, phải xử lý sao đây?
Những người thân thích trong nhà, đừng nói là gọi không ai động tay, họ đều là đại gia cả đấy.
Dù có gọi được, Tào Nhã cũng không dám sai bảo họ, đến lúc đó còn chẳng đưa ra những yêu cầu oái oăm gì.
Nhỡ đâu lại đòi hợp tác với nàng cùng làm người giám hộ cho Hồ Thiến thì làm sao? Đến lúc đó tài sản của vợ chồng Chu Kha, thật không thể nào nàng muốn tham ô thế nào thì tham ô.
Dù đối phương đồng ý cùng nhau kiếm chút tiền, nhưng như vậy thì lại có thêm một người chia tiền, nhỡ đâu người kia lại nhẫn tâm đòi phần lớn thì có mà khóc ròng.
Về phần gọi người khác, Tào Nhã nghĩ đi nghĩ lại, ai có thể tin được, không tham ô hay gian dối sổ sách, mà làm việc lại nhanh nhẹn, chịu thương chịu khó đây?
Ngoài Lưu Văn ra, Tào Nhã thật sự không nhớ ra còn ai nữa.
Nhưng bây giờ Lưu Văn đã từ chối thẳng thừng rồi, cho dù nàng có đề nghị thêm nữa, chắc chắn cũng không được nể mặt.
Lưu Văn ra về muộn hơn Trác Lan Kỳ một chút, cho rằng nàng đã đi trước, không ngờ nàng vẫn chưa xuống lầu, đang chờ nàng ở bên cạnh thang máy.
Lưu Văn nhìn thấy Trác Lan Kỳ, có hơi ngẩn người một chút, bất quá nàng cũng không cho rằng là đang đợi mình.
Bình thường các nàng thỉnh thoảng gặp nhau trong bữa tiệc do Chu Kha tổ chức, nhưng mà số lần trò chuyện không nhiều, biết rõ những người có tiền đó không coi trọng nàng, Lưu Văn cũng sẽ không bám theo để giao lưu, còn không bằng giữ khoảng cách.
Trác Lan Kỳ vừa rồi là bị Tào Nhã làm cho tức phát điên, nhưng có lẽ khi đi ra ngoài rồi, nàng lại bình tĩnh lại.
Trác Lan Kỳ không ngốc, đương nhiên biết vì sao Tào Nhã cứ phải chọc giận mình, chẳng phải là vì hy vọng nàng tức giận, liền không đi quản chuyện sau lưng Chu Kha.
Cũng sẽ càng không quản vấn đề Hồ Thiến về sau cho ai nuôi nấng, Trác Lan Kỳ biết nếu nàng không quản, thì vẫn còn Lưu Văn, nàng cũng có thể yên tâm.
Nhưng hôm nay nhìn bộ dạng Lưu Văn, Trác Lan Kỳ thật không có nhiều lòng tin, nàng cảm thấy có lẽ Lưu Văn chưa chắc đã nguyện ý nuôi Hồ Thiến.
Nói thật, dù nàng là mẹ nuôi của Hồ Thiến, đối với đứa trẻ này, nàng vẫn rất không thích, thật sự là do vợ chồng Chu Kha chiều hư quá rồi.
Vốn dĩ khi vợ chồng họ còn sống, có thể trở thành chỗ dựa vững chắc của Hồ Thiến, đó là chuyện đương nhiên không cần lo lắng.
Nhưng vấn đề là vợ chồng Chu Kha đã mất rồi, họ không có cách nào trở thành chỗ dựa của Hồ Thiến được nữa.
Ngược lại Hồ Thiến, đến giờ vẫn còn quá tùy hứng, không hề có dấu hiệu hiểu chuyện, biết làm thế nào đây.
(Hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận