Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối

Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối - Chương 152: Cữu cữu là đại lão 56 (length: 8425)

Cung Tuấn một hồi cầu xin tha thứ, hy vọng đối phương có thể đồng ý hắn đi ra ngoài mượn tiền, chung quanh hàng xóm nghe xong gấp, tốc độ thông báo cho Dương Hải bọn họ xong, liền lập tức đóng cửa lại.
Đùa à, người nhà Cung Tuấn còn không móc tiền, dựa vào cái gì bọn họ những người hàng xóm này móc tiền.
Đừng nói khi Cung Tuấn phong quang, bọn họ cũng không được nhờ, dựa vào cái gì lúc hắn xui xẻo, lại muốn bọn họ mấy người móc tiền.
Cung Tuấn quỳ cầu đối phương đồng ý hắn đi ra ngoài móc tiền, nón xanh công cười, "Ngươi cảm thấy ngươi đi ra ngoài mượn tiền, ai có thể cho ngươi mượn tiền?"
"Cha mẹ ngươi cũng không nguyện ý bỏ tiền cứu ngươi, thật là..."
"Bất quá ngươi cũng đủ keo kiệt, ngươi không cho là ta ra giá hai ngàn, là đang bắt nạt ngươi đấy chứ?"
"Sao ngươi không nghĩ, thu nhập một năm của ngươi thêm thu nhập bên ngoài, ít nhất cũng có hơn hai ngàn."
"Ngươi nói xem ngươi đã phong quang ầm ĩ mấy năm rồi, ngươi nói với ta không có hai ngàn?"
"Sau đó đi ra ngoài mượn tiền?"
"Có phải là muốn để người cứu ngươi?"
Nón xanh công thở dài, "Thôi, ta xem bộ dạng ngươi, hai ngàn còn không có, đừng nói hai ngàn năm trăm với ba ngàn."
"Ta cũng lười cò kè mặc cả với ngươi, ngươi không có tiền, người nhà ngươi không có tiền, ta cũng không chờ."
Nón xanh công trực tiếp đứng lên, một tay kéo Cung Tuấn, liền muốn lôi ra ngoài.
"Thôi, nếu là chuyện năm trước, cũng không cần phải kéo đến sang năm giải quyết."
"Trực tiếp cho ngươi đi ăn cơm miễn phí, sau đó trước tết nguyên tiêu, trực tiếp đi nông trường lao động cải tạo nhận tái giáo dục."
"Giống như ngươi, nhiều cũng không cần, ba mươi năm lao động cải tạo giáo dục rất tốt." Nón xanh công kéo Cung Tuấn liền hướng bên ngoài đi.
Còn việc Cung Tuấn có bị thương hay là có bị đông lạnh đến, liền không phải hắn cân nhắc.
Cung Tuấn không ngờ đối phương lại làm như vậy, "Kia cái ta, ta, ta đưa tiền."
Hắn biết nếu như không trả tiền, người này nhất định sẽ làm cho hắn không thể ở nhà qua đêm giao thừa.
"Được, đưa hai ngàn tiền bồi thường, còn việc giao thừa ép ta đến tận cửa, còn lãng phí sức lực của ta, ngươi nói ngươi nên bồi thường cho ta bao nhiêu."
"Rốt cuộc ta chạy tới đây, bỏ việc đoàn tụ cùng người nhà."
"Ta còn phải đưa ngươi về nhà, ngươi nói xem."
Nón xanh công ném trực tiếp Cung Tuấn xuống đất, vốn dĩ chân đã có tổn thương Cung Tuấn, bị ném như vậy một cái, lại bị thương lần nữa, cơn đau kia khiến hắn không nhịn được kêu lên.
"Câm miệng, đúng là đồ phế vật vô dụng." Nón xanh công khinh bỉ liếc mắt, "Ta cũng không thèm tính toán nhiều với ngươi."
"Lại đưa hai ngàn nữa đi."
"Tổng cộng bốn ngàn, đưa ngay lập tức, nếu không, ngày mai thì là năm ngàn."
"Qua tháng giêng nửa kia sẽ là sáu ngàn." Nón xanh công tùy ý đi đi lại lại trong phòng, "Không tệ, nhà ngươi đúng là một cái nhà chân đất, lại có nhiều đồ tốt thế."
"Cung Tuấn, ngươi nói xem mấy thứ đồ này của ngươi lấy từ đâu ra vậy." Nón xanh công cười tủm tỉm nhìn Cung Tuấn.
Thân thể Cung Tuấn run lên, "Kia, kia..." Hắn hối hận, lúc trước sao lại cảm thấy bà kia lẳng lơ, nghe bà ta nói chồng đi ở nơi khác, liền cho là ở với bà ta, cũng không cần phải gánh tâm sự của chồng bà ta như thế nào.
Kết quả không ngờ chồng bà ta lại là một tên sát tinh như vậy, không phải là không nghĩ đến việc nhờ anh rể chào hỏi, hắn xin lỗi một tiếng, sau đó mang lên một bàn tiệc rượu, việc này coi như xong.
Kết quả không ngờ, đối phương lại không cho anh rể chút mặt mũi nào, còn làm trước mặt nhiều người, hung hăng răn dạy anh rể một trận, vì chuyện này, hắn cũng chẳng được tốt lành gì.
Mà hiện tại không phải hai ngàn có thể giải quyết vấn đề, lại nói muốn bốn ngàn, ngày mai sẽ là năm ngàn, khiến Cung Tuấn tức đến ruột gan đều xanh mét.
Nếu như biết sẽ như vậy, lúc trước bất kể thế nào, hai ngàn đưa luôn còn hơn.
"Kia, ta, ta, bốn ngàn có phải nhiều quá không?"
Nón xanh công lại lần nữa đi đến bên cạnh Cung Tuấn, liền muốn kéo hắn đi, bất quá trước khi kéo hắn, cảm thấy hay là phải nói rõ giá cả.
"Ta nói với ngươi, lại để cho ta động tay kéo ngươi, ít nhất một trăm."
"Ngươi tự liệu một hai." Nón xanh công để Cung Tuấn tự mình cân nhắc.
Kéo một cái, lại muốn một trăm? Cung Tuấn suýt chút nữa nói đây là đang cướp tiền, nhưng là lời này hắn không dám nói, chỉ lo hậu quả không phải thứ hắn có thể gánh được.
"Đừng kéo ta, đừng kéo ta, ta đưa, ta đưa." Thôi, mượn tiền là không nên nghĩ, muốn để cha mẹ bọn họ móc tiền, Cung Tuấn biết không nên mong chờ làm gì.
"Ngươi ngay từ đầu đưa tiền, có phải là được rồi không, nhanh lên." Nón xanh công nghe được Cung Tuấn hứa hẹn sẽ lập tức đưa tiền, liền tiếp tục ngồi ở vị trí chủ vị, nhân tiện thừa dịp nhà Cung Tuấn đang chuẩn bị hàng tết.
Cung Tuấn muốn đứng lên, lập tức lại lần nữa ngã xuống, cảm giác có một cái gai nhức nhối, biết chân mình đúng là bị thương không nhẹ.
Không có cách nào Cung Tuấn chỉ có thể để cha và em trai đỡ hắn đến phòng, từ dưới gầm giường trong một cái tủ có khóa lấy ra một cái hộp, mở ra thì lại là một cái hộp có khóa, qua mấy lần vật lộn, cuối cùng là mở được hộp.
Cung Tuấn từ bên trong lấy ra một xấp sổ tiết kiệm, nhìn nhìn xong, chọn mấy sổ tiết kiệm, "Bốn ngàn."
Nón xanh công biết Cung Tuấn có tiền, không ngờ lại có nhiều tiền như vậy, không khỏi tặc lưỡi vài tiếng.
"Rõ ràng nhiều tiền như vậy, vừa rồi còn đủ thứ không muốn móc tiền, lại còn bắt cha mẹ ngươi móc tiền, lại còn bắt thúc thúc cô cô của ngươi móc tiền."
"Đúng là đủ ác tâm." Nón xanh công vốn dĩ đã xem thường Cung Tuấn, hiện tại càng thêm xem thường hắn.
Cung lão đại biết trên tay Cung Tuấn nhất định có tiền, nhưng hắn cho rằng cũng chỉ có hai ba ngàn, không ngờ căn bản không phải như vậy.
Đưa bốn ngàn rồi, nhưng vẫn còn thừa ít nhất hai ba ngàn, điều này khiến Cung lão đại tức gần chết.
Cung lão đại rất là tức giận, Cung lão nhị bọn họ cũng tức giận, ở bên ngoài nói với đôi vợ chồng già đang thương tâm kia, "Cha mẹ, hai người xem đi, hai người không nỡ cho Cung Tuấn tiểu tử kia, hai người có phải còn thấy chúng ta keo kiệt, không chịu cứu cháu không."
"Nhưng mà hai người nhìn xem Cung Tuấn, nhẹ nhàng lấy ra bốn ngàn nguyên tiền, còn dư tiền, ít nhất cũng có bốn năm ngàn."
"Hai người bình thường tốt với Cung Tuấn biết bao, nhưng hắn thường ngày đối với hai người thế nào, thỉnh thoảng cho chút đồ ăn thừa gì đó, liền khiến hai người kích động."
"Đúng đó, mẹ, mẹ nghĩ lại xem Cung Tuấn trong tay có tiền, thường ngày hiếu kính mẹ được bao nhiêu tiền vậy, mẹ à, con thấy cháu đích tôn này nhà Cung à, thật là có tính toán nhỏ, ngoài miệng thì nói các loại hay, nhưng mà đến lúc thật móc tiền ra..."
Cung Tuấn trong phòng đang đau khổ, có nhiều tiền như vậy, mà lại tiêu hao mất một nửa nhanh như vậy, đều không chú ý đến sắc mặt của vợ chồng Cung lão đại đã thay đổi.
Nón xanh công cầm sổ tiết kiệm, "Ta sẽ đi ngân hàng rút tiền ngay."
"Ngươi cầu nguyện cho ta có thể rút được tiền, nếu không, ngươi nghĩ thử sẽ như thế nào."
"Nếu để cho ta đi một chuyến nữa, xin lỗi cho ta thêm năm trăm." Nón xanh công nói xong liền đứng dậy bỏ đi.
Còn việc Cung gia bởi vì hắn tới mà dẫn tới náo động, xin lỗi, cái đó không phải việc hắn bận tâm, hắn đang vội trở về ly hôn với vợ.
Người vợ tùy ý lăng nhăng với người đàn ông khác ở bên ngoài, hắn không muốn tiếp tục giữ lại để làm ghê tởm chính mình.
Mặc dù có được bốn ngàn nguyên tiền, nhưng đối với hắn mà nói, cũng không có quá kích động, rốt cuộc hắn cũng đã trở thành một trò cười lớn.
Nón xanh công cầm sổ tiết kiệm đi khỏi, trong lòng đang nghĩ phải làm sao hung hăng giáo huấn Cung Tuấn, cũng không thể để tiểu tử này có cơ hội xoay người, nếu không chính là hắn xui xẻo, cần phải cố gắng đào hố.
Cung Tuấn nhìn nón xanh công đi khuất, trong lòng vô cùng hận, hắn nghĩ kỹ rồi, chờ sau này đi làm, hắn nhất định phải đi bắt nhược điểm của người này, tóm lại nhất định phải lấy lại danh dự.
(hết chương).
Bạn cần đăng nhập để bình luận