Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối

Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối - Chương 146: Cữu cữu là đại lão 49 (length: 7711)

Hoắc Quang nhận lấy hộp gỗ Dương Hải đưa tới, đầu tiên là ước lượng thử cân nặng, "Nặng thật."
Nặng thật? Trừ khi là dùng loại gỗ chết chìm liền làm bằng loại chất liệu gỗ này, nếu không, bên trong chắc chắn là giấu đồ vật mới phải.
Dương Hải trong lòng hớn hở, không ngừng nghĩ hay là hắn cũng sắp mở hàng rồi?
Trời biết khi lật đến cái hộp này, hắn còn chưa kịp xem xét kỹ càng, ý nghĩ duy nhất chính là, cái hộp gỗ nhỏ này, thật sự không phải bình thường nặng.
Kích động vì báo tin vui, Dương Hải đã quên cả lắc hộp, nghe thử bên trong có đồ gì hay không.
Thấy Hoắc Quang đã bắt đầu lắc hộp, trong lòng anh bắt đầu rộn ràng, trong lòng không ngừng cầu nguyện, hy vọng bên trong có đồ vật.
Nếu không, sẽ có bao nhiêu người thất vọng.
Hoắc Quang lắc lắc, áp tai vào thành hộp gỗ, phát hiện mặc kệ hắn lắc thế nào, bên trong cũng không có tiếng động truyền ra.
Thông thường gặp phải tình huống này, hoặc là bên trong căn bản không có gì cả, hoặc là nhét vật gì đó mà dù lắc thế nào, cũng không phát ra tiếng động gì, ví dụ như đồ bằng giấy.
Hoắc Quang cũng đã làm việc ở trạm phế liệu một thời gian dài, cũng từng phát hiện không ít đồ tốt trong đống phế liệu đó, nhưng cách giấu đồ, thì mỗi người một kiểu.
Căn bản không có bất cứ quy luật hay logic nào có thể nói, cho nên để hắn phân tích khách quan, thật tình mà nói, cũng là hai mắt tối đen.
"Ngươi cũng không biết à?" Dương Hải thấy Hoắc Quang dừng động tác, hơi chút le lói chút hy vọng.
Mặc dù anh đã chuẩn bị sẵn tâm lý khi biết hộp không phát ra tiếng động gì, nghĩa là lần này rất có thể anh không thành công.
Dù có chút thất vọng, nhưng cũng không quá lớn, xem mấy ngày nay, mấy người bọn họ cũng đã sắp xếp nhiều phế liệu như vậy, kết quả cũng chỉ có hôm nay Lưu Văn phát hiện được một thứ tốt.
Điều đó nói lên rằng những đồ chuyển đến đây không phải đồ của nhà giàu hay có gia thế, hoặc đồ tốt đã sớm bị người khác phát hiện rồi lấy đi như Hoắc Quang nói.
"Không sao, không có thì thôi."
"Muốn tìm đồ như vậy đúng là mò kim đáy biển, thật không dễ dàng."
Nói thì nói vậy, nhưng có bao nhiêu người thật sự có thể buông xuống, luôn nghĩ đến chỉ thiếu một chút nữa, không phải là đã phát hiện ra đồ tốt rồi, rồi sau đó ta phát tài.
Dương Hải thất vọng quay đầu đi, tiếp tục làm việc, rốt cuộc nếu không chăm chỉ làm việc, buổi tối cũng không có thịt ăn, không thể vì không tìm được đồ tốt mà mất luôn cơ hội ăn thịt chứ.
Lúc này Hoắc Quang mới có thời gian nhìn kỹ lại chiếc hộp gỗ nhỏ, "Thật là một cái hộp gỗ không có gì đáng chú ý."
Chỉ là một cái hộp vuông vức, trên mặt không có bất kỳ hoa văn hay trang trí nào, tóm lại là một chiếc hộp giản dị mà khiến người không thèm liếc nhìn lần thứ hai.
Lưu Văn lúc này mới có cơ hội cầm hộp từ tay Hoắc Quang, không thể không nói, nó thật sự là một chiếc hộp không có gì đặc sắc.
Điều duy nhất hơi lạ, là cái hộp này thật sự rất nặng.
"Nhưng cái hộp này cũng nặng quá rồi." Lưu Văn rất khó hiểu nói.
"Bằng sắt hả?"
"Hay bằng đồng?" Nếu thế, ít nhất cũng có thể kiếm được không ít.
Làm sao Hoắc Quang biết được những điều này, Lưu Văn suy nghĩ rồi, gọi Dương Hải đang tiếp tục thu dọn đồ đạc ở phía xa.
"Chú Hải ơi, cái hộp này chú có còn cần không?" Dù sao cũng là anh ấy phát hiện trước, đương nhiên cũng nên hỏi một tiếng.
"Không cần."
"Tặng cho cháu." Nếu là không có gì, thì giữ làm gì, Dương Hải không muốn nhìn cái hộp đã từng gánh hết hy vọng của mình, cuối cùng lại khiến anh rất thất vọng.
"Được, nếu có đồ gì, ta chia cho chú một nửa." Dù Dương Hải nói không cần, nhưng nếu thật sự tìm được gì, Lưu Văn cũng không thể thật sự không chia cho anh.
"Có đồ sao?" Dương Hải đột nhiên ngẩng đầu lên, nghĩ đến mình vừa nãy không chú ý nhìn kỹ cái hộp chẳng có gì đáng chú ý kia, chẳng lẽ lại có gì đó sao?
Nhưng cũng không đúng, vừa nãy bất kể lắc hộp thế nào, bất kể nhìn ra sao, không nhìn thấy chỗ nào có thể mở ra cả.
"Không biết." Lưu Văn trả lời rất dứt khoát, "Ta chỉ cảm thấy cái hộp gỗ này có phải là hơi nặng hơn chút."
"Đúng, chú, chú có nghĩ cái hộp này có phải làm bằng gỗ mun không?"
Lưu Văn chợt nảy ra một ý tưởng, cô bé nhớ là chiếc hộp gỗ này rất nặng.
Sau đó lại thấy nó đen thùi, nhưng có phải là gỗ mun không, cô bé thật sự không biết.
Gỗ mun? Cái đó là cái gì? Dương Hải suy nghĩ một hồi, "Có loại cây đó sao?"
"Sao ta chưa từng nghe thấy nhỉ?" Chẳng lẽ anh đã kém cỏi đến mức Lưu Văn biết thứ gì, còn anh thì cái gì cũng không biết?
Gỗ mun? Hoắc Quang nghe thấy vậy, cũng giật mình, nhanh chóng giật lấy hộp từ tay Lưu Văn, "Gỗ mun sao?"
"Ta chỉ nghe nói thôi, chứ chưa từng tiếp xúc qua." Loại gỗ này thật sự rất hiếm, gỗ trắc đã khó kiếm, gỗ mun cũng chẳng hơn.
Hoắc Quang đã không muốn hỏi Lưu Văn, vì sao cô bé biết về gỗ mun, hắn chỉ nhớ lúc trước sư phụ nhắc tới gỗ mun, từng nói một câu, nó nặng hơn gỗ thường rất nhiều.
Hoắc Quang đứng phắt dậy, dù thế nào, phải mang đến cho sư phụ xem thử.
Nếu quả thật là gỗ mun thì không thể có giá như gỗ thường được.
Hoắc Quang mang hộp đi, Lưu Văn và Dương Hải đương nhiên đi theo, muốn nghe xem Du Thư Cật đánh giá ra sao.
"Đúng rồi, gỗ mun là gì?" Dù vẫn không biết rõ đó là gì, nhưng thấy dáng vẻ kích động của Hoắc Quang, thì biết đồ vật này không rẻ.
"Là cây gỗ rất xưa, do một số sự cố bị vùi dưới nước, cách ly với không khí, sau đó bị chôn dưới nước mấy ngàn năm."
"Ơ, vậy không phải sẽ bị mục nát à?" Phản ứng đầu tiên của Dương Hải là, không thể nào, gỗ bị chôn dưới nước mấy năm thôi đã hỏng rồi, làm sao mà qua mấy ngàn năm moi lên vẫn còn là gỗ được.
"Vì sao nó không bị mục thì ta cũng không biết." Lưu Văn kỳ thực là hơi biết một chút, nhưng một đứa bé không biết gì mà có thể nói vanh vách, phân tích gỗ mun được tạo ra thế nào với người khác thì cũng có chút đáng sợ.
"Ba nói với ta."
"Lần trước ở trên thượng nguồn có cây bị cuốn xuống, ba ta đã nói sơ qua."
"Ta đâu có nghĩ nhiều như chú Hải đâu." Lưu Văn tăng nhanh tốc độ chạy về phía trước, "Chú, ta không biết, chú có thể hỏi thái sư phụ."
Hỏi Du Thư Cật à, biểu tình Dương Hải có hơi ngượng ngùng, "Ta, ta, ta không dám hỏi."
Nhỡ Du Thư Cật cảm thấy những vấn đề anh hỏi đều là ngu ngốc, căn bản không thèm để ý, vậy chẳng phải anh mất mặt hay sao?
"Có gì mà không dám hỏi, thái sư phụ tốt bụng mà." Lúc đầu Lưu Văn cũng tưởng Du Thư Cật là một người rất khó gần, không biết một đứa bé ngụy trang như cô bé hỏi có thèm trả lời không?
Nhưng sau khi cô bé thử hỏi mấy câu, Du Thư Cật đều trả lời.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận