Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối

Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối - Chương 625: Giá cả phượng hoàng nam nữ hài 81 (length: 8589)

Trương Kiến Thiết nghe xong Lưu Văn thế nhưng ở nhóm chat sát vách nhắn lại, không hề lo lắng cùng Trương Hồng tranh luận.
Trong mắt hắn, cả nhà Trương Hồng cũng chỉ có vậy mà thôi, cho dù Mẫn Hách Tông có thể đi nước ngoài học thì sao?
Bây giờ người đi nước ngoài học nhiều như vậy, nhưng có mấy người thực sự có tiền đồ?
Dù Trương Hồng thường xuyên nói Mẫn Hách Tông thế này thế kia có tiền đồ, học đại học còn giỏi hơn Lưu Văn các kiểu, nhưng vấn đề là ngành nghề Lưu Văn học ở trường chuyên nghiệp còn mạnh hơn cái ngành ít được ai biết ở cái gọi là trường danh tiếng của Mẫn Hách Tông.
Hơn nữa nếu Mẫn Hách Tông thật sự học giỏi thì sao không nhận được mấy cái thư thông báo trúng tuyển kèm học bổng.
Vừa xem đến nhóm chat sát vách, thấy Lưu Văn nhắn lại, hắn rõ ràng là sau khi Lưu Đống về đã kể với Lưu Văn, con bé này biết người nhà họ Trương vẫn còn nhớ thương chuyện sửa nhà của nhà mình, dứt khoát liền nói lại một lần trong nhóm chat.
Nói hay thì là không muốn làm phiền bọn họ, nhưng nói thẳng ra, cũng chỉ thiếu chút nữa nói, nhà ta có chuyện, các người không cần tới, nhà các người có chuyện, cũng không cần báo cho chúng ta.
Trương Kiến Quốc xem tin nhắn của Lưu Văn, không khỏi thở dài, “Vẫn là xa lạ với chúng ta.” Chung Tư Kỳ xem điện thoại, cười khẩy vài tiếng, “Cha con nhà họ như vậy, xa lạ thì xa lạ đi.” “Xem đã biết là không có tiền đồ, Lưu Đống dù đi làm, thì có thể làm được bao lâu chứ, đoạn với bọn họ cũng tốt, đỡ về sau họ có chuyện gì lại tìm Tiểu Triết của ta.” Vốn dĩ nghĩ rằng chuyện Trương Thành Triết đi du học, Lưu Đống cũng coi như có đóng góp không nhỏ, về sau nhà hắn gặp chuyện, không giúp đỡ một hai, để người ta biết thì sẽ nghĩ như thế nào.
Hiện tại thì không cần lo, dù sao cũng là Lưu Đống nhà bọn họ tự ý không liên lạc với mình trước, cho dù nói ra, cũng không cần lo có ai xoi mói.
Trương Kiến Quốc xem Chung Tư Kỳ vẫn còn thấy hay, “Cô nghĩ một người có thu nhập tiền thuê bốn căn nhà trọ, một năm không tính lương, tối thiểu có hơn ba mươi vạn tiền thuê, người ta còn cần dựa vào chúng ta sao?” “Trước kia Lưu Đống có bao nhiêu xài bấy nhiêu, chưa từng nghĩ đến chuyện tiết kiệm, cũng chưa nghĩ đến mua nhà cửa gì, nhưng cô xem hiện tại họ thì sao?” “Đã biết mua nhà rồi, cứ theo cái đà này, hắn hoàn toàn có thể mỗi năm một căn.” Đóng tiền cọc, rồi đi vay là xong, còn tiền trả góp thì dùng tiền thuê nhà để trả, nghĩ cũng biết, cứ theo cái nhịp điệu này, về sau giá trị bản thân chẳng phải sẽ cao sao?
“Cho dù Tiểu Triết nhà mình tốt nghiệp ở lại Mỹ kiếm tiền, cô nghĩ thu nhập được bao nhiêu?” “Nếu nó kết hôn bên đó, chẳng lẽ chúng ta không phải gom tiền mua nhà cho nó ở Mỹ sao?” “Cô nghĩ mà xem, chúng ta mỗi tháng khổ sở đầu tiên là cung cấp cho Tiểu Triết ăn học ở Mỹ, sau đó lại lo tiền cho nó mua nhà.” “Mà chúng ta vất vả cả đời, con trai lại làm việc sinh sống ở Mỹ, nghe thì không tệ, con trai có tiền đồ, cả nhà đều ở Mỹ.” “Nhưng một khi chúng ta đau ốm, cơ thể không khỏe thì phải làm sao?” Còn không bằng con gái ở cạnh Lưu Đống, ít nhất có người ở bên cạnh chăm sóc.
“Hai người chúng ta còn sống thì còn đỡ, một khi một người đi trước thì người còn lại phải làm sao?” Những ngày này Trương Kiến Quốc thật ra vẫn luôn nghĩ đến chuyện này.
Chung Tư Kỳ không vui khi nghe Trương Kiến Quốc nói vậy, “Ông nói những cái này làm gì, cứ như con trai ông đi du học, cứ như con trai ông tốt nghiệp xong ở lại Mỹ làm việc vậy.” “Có rất nhiều đứa trẻ cũng ở lại Mỹ làm việc đó thôi, bọn họ không phải vẫn sống bình thường đó sao.” “Tôi thấy ông đó, bị mấy lời ngụy biện của Lưu Đống làm cho đầu óc có vấn đề rồi.” “Đúng rồi, cháu ngoại gái của ông nói, dọn nhà không mời khách, có lẽ chúng ta đến nhà họ cũng không tiếp đãi, ông thấy sao.” Vẫn là quay về chuyện chính thì hơn.
“Tôi cảm thấy đây cũng là ý của Lưu Đống, không thì có phải rõ ràng nói với mình là, sợ mình đến sẽ không có gì hết sao.” Trương Kiến Quốc nhớ đến hồi trước cùng Lưu Đống đi ăn, thường là hắn mời khách nhiều hơn.
Còn bây giờ thì đừng hòng, cho dù sửa xong nhà, cũng không có ý định mời bọn họ đến tham quan một chút, chứ đừng nói mời họ ăn uống gì.
Chung Tư Kỳ không khách khí trợn mắt lườm, nàng là người thèm ăn à? Đương nhiên nếu có thể đến thăm nhà cửa, mà có được một bữa ăn no thì cũng rất tốt.
“Ta thực sự hứng thú với căn nhà đẹp mà vợ chồng Kiến Thiết nói.” “Trước kia cái nhà đó như thế nào, ông cũng đã thấy rồi đó, thật.” Đặc biệt là cái gác lửng nhà Lưu Văn còn có nhiều phòng thay đồ như vậy, với cả một dãy tủ quần áo, nàng thực sự rất hâm mộ.
Phụ nữ mà, luôn có rất nhiều quần áo, đáng tiếc tủ quần áo ở nhà thì có hạn, rất nhiều quần áo chỉ có thể ngậm ngùi nhét vào một góc, thường xuyên sẽ quên là mình còn có bộ quần áo đó.
Nếu như có thể treo quần áo lên, thì sẽ không còn phiền não như thế này nữa, cũng không cần lo lắng quần áo sẽ bị nhăn.
“Chờ Tiểu Triết tốt nghiệp, chúng ta cũng phải đổi nhà thôi.” Lúc trước mua căn nhà này, cảm thấy rất tốt, ít nhất có thêm một phòng đọc sách, phòng ngủ cũng rộng rãi, nhìn thế nào cũng thấy thoải mái.
Nhưng bây giờ so với nhà Lưu Văn, mới có thể thấy được sự khác biệt, không chỉ có một cái phòng thay đồ mà thôi.
Đổi nhà? Trương Kiến Quốc nghe Chung Tư Kỳ nói thì nghĩ thế thôi, cũng lười nói chuyện với bà ta, cầm điện thoại lên xem.
Kết quả, hắn lại thấy Lưu Văn và Trương Hồng cãi nhau trong nhóm chat, không đúng, là đang tranh cãi.
Trương Kiến Quốc cũng biết về một số chuyện, Trương Hồng kỳ thực rất vô lý, nhưng mà nói sao thì nói, dù sao cũng là bậc trưởng bối của Lưu Văn, là một người trẻ tuổi mà lại trước mặt nhiều người, không nể mặt Trương Hồng, sao mà không tức cho được?
Trương Kiến Quốc: Lưu Văn, thái độ của cháu là thế nào đấy, đó là dì lớn của cháu đó.
Lưu Văn không ngờ Trương Kiến Quốc không lên tiếng thì thôi, vừa lên tiếng đã trách móc mình không tốt.
Lưu Văn: Vậy thì đừng qua lại nữa, lúc mẹ cháu mất cũng có thấy thân huynh đệ tỷ muội đến đâu.
Lưu Văn: Cháu lớn như vậy, cũng không cảm nhận được sự quan tâm che chở của người lớn, ngoài tính toán còn là tính toán.
Lưu Văn: Nếu muốn tiền của nhà cháu, thì cư xử cho đúng mực, đừng có lại giở trò, lại còn muốn lập đền thờ.
Lưu Văn: Thôi được rồi, lời cần nói cũng nói hết rồi, cháu cũng biết mọi người ghét cháu với ba cháu, vậy thì về sau đừng liên lạc với nhau nữa cho rồi.
Lưu Văn: Không tạm biệt, hi vọng đừng gặp lại nhau, dù có gặp cũng đừng chào hỏi, coi như người đi đường.
Lưu Văn nói xong trực tiếp thoát nhóm, tiện thể kéo đen những người nhà họ Trương vào danh sách đen trên QQ.
Sau khi làm xong một loạt chuyện này, Lưu Văn cảm thấy tâm trạng cả người thoải mái hơn nhiều.
Lưu Đống cũng đang cầm điện thoại xem, xem đến tin nhắn của Lưu Văn cũng rất thẳng thắn mà thoát nhóm.
Đối với ông, liên hệ với người nhà họ Trương bây giờ cũng chỉ là vì Lưu Văn, nhưng cả nhà họ Trương có ai xót Lưu Văn đâu.
Ngoài việc chê cô ta không chăm học, về sau không có tiền đồ vân vân ra, thì còn nói được gì nữa không?
Còn có cả cái kiểu nói như nguyền rủa của Trương Hồng nữa, Lưu Đống thực sự không muốn nhìn, "Vốn dĩ tôi muốn nói, con trai tốt của cô đấy, thật không biết sau này sẽ có tiền đồ thế nào nữa."
“Nhưng nghĩ lại thì thôi, cũng có phải con tôi đâu, nó có tiền đồ hay không, liên quan gì đến mình đâu?” "Nhưng Tiểu Văn, con thật sự muốn đoạn liên hệ với nhà họ Trương?" Lưu Đống chỉ lo Lưu Văn lại hối hận, cẩn thận hỏi.
“Đúng vậy.” Lưu Văn lắc lắc điện thoại, “Con thấy bọn họ từ lâu đã thấy nhức đầu, chỉ là không tìm được cơ hội nói thôi.” “Nhân lúc bây giờ trực tiếp trở mặt với bọn họ luôn, con đã kéo hết bọn họ vào danh sách đen rồi.” Lưu Văn tỏ vẻ, muốn đoạn thì phải đoạn cho sạch sẽ.
“Chứ không khéo bọn họ lại nghĩ là con chỉ nói mồm, dù sao con nhà người ta ai nấy cũng đều có tiền đồ cả mà.” Lưu Đống nghĩ cũng phải, “Ừ, vậy ba cũng kéo đen bọn họ.” (hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận