Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối

Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối - Chương 656: Hiếu thuận nữ thay đổi 12 (length: 8130)

Lưu Văn biết cái đầu bên Lưu gia kia, nhất định sẽ lại xuất hiện, nói hai vợ chồng Lưu Nguyên đáng thương thế nào, không có ai chiếu cố ra sao.
Mà nàng muốn làm là, chính là làm cho mình bận rộn, như vậy Lưu Hồng dù tìm tới cửa, cũng có thể tỏ vẻ nàng bận tối tăm mặt mũi, không có cách nào chăm sóc vợ chồng Lưu Nguyên.
Nhân một buổi tối nọ, ăn cơm xong, Lưu Văn dẫn Chu Minh đến nhà ông thầy kia, đưa ra yêu cầu muốn học phụ đạo.
Theo Lưu Văn thấy, chỉ cần hỏi qua tình hình là có thể bàn chuyện học phí phụ đạo rồi?
Kết quả không ngờ, vị lão sư này lại đưa ra muốn kiểm tra trước mới được, Lưu Văn trố mắt.
Trong ký ức của nguyên chủ vốn dĩ không hề có đoạn này mà, nếu có chút ký ức này thôi, hắn tuyệt đối sẽ không liền như vậy quang minh chính đại kéo Chu Minh tới cửa làm gì?
Bất quá người đã đến rồi, cũng không thể nói ta không thử xem đi, “Được, vậy bây giờ bắt đầu luôn sao?” Kệ, hôm nay cứ kiểm tra một hai, nếu trực tiếp thông qua thì quá tốt, còn nếu không qua thì cũng không sao, về nhà bảo Chu Minh học hành nghiêm túc, mấy hôm nữa lại đến.
Dù sao vị này cũng đâu có nói nhiều, cũng chỉ là một lần khảo nghiệm mà thôi, “Tiểu Minh, ngươi cứ coi như khảo thí bình thường.” Lưu Văn tỏ vẻ dù sao còn có lần sau thi, không cần phải cho Chu Minh áp lực quá nhiều, lỡ dưới áp lực nặng nề mà đứa trẻ này thi bất thường thì biết làm sao.
Chu Minh đang làm bài kiểm tra, dù nhà không xa, nhưng Lưu Văn cũng không tiện nói muốn về nhà, đành đứng trong sân ngắm cảnh.
Vừa bước vào cửa liền thấy có một hồ hoa lớn, bên trong đủ thứ.
Lúc đó Lưu Văn không tiện nhìn ngang ngó dọc, không muốn để người ta cảm thấy nàng là hạng đạo chích.
Mà bây giờ, tranh thủ lúc Chu Minh đang thi trong phòng, Lưu Văn ung dung đường hoàng ngó nghiêng.
Quả thật là không xem không biết, xem kỹ mới hay, trong hồ hoa không ít rau quả đang mùa.
Lưu Văn chỉ có thể nói, quả là một căn nhà đắc địa, theo Lưu Văn nghĩ, cả hai vợ chồng đều là giáo viên thì đáng lẽ nên trồng chút đồ gì cao nhã mới đúng?
Không phải là nói yêu cầu trồng hoa cỏ quý hiếm, nhưng cũng đâu cần phần lớn đều là rau quả thế kia chứ.
Bất quá Lưu Văn cảm thấy trong sân trồng như vậy cũng được, tuy trồng hoa thì rất đẹp, nhưng mà lại không phù hợp với hình tượng mà nàng sắp tạo dựng lên.
Than nghèo kể khổ, Lưu Văn không làm được, nàng cảm thấy càng than nghèo người ta lại càng nghèo đi.
Cách tốt nhất là không than nghèo, nhưng là từ mỗi phương diện cho mọi người biết, nhà ta không có tiền, nhà ta cái gì cũng tiết kiệm.
Trồng rau trong sân nhà đúng là cơ hội quá tốt, ngày nào không tốn bao nhiêu tiền mà rau quả cũng đều nhà tự trồng, cái này chỉ nói lên một điều, ấy là không có tiền.
Đến thức ăn còn trồng, mà không nuôi thêm hai con gà, như vậy mỗi ngày còn có trứng gà ăn.
Mỗi ngày một quả trứng gà, sau đó mỗi ngày một hộp sữa bò, có thể bổ sung rất nhiều dinh dưỡng.
Vương lão sư thấy Lưu Văn cứ nhìn chằm chằm vào hồ hoa, nhẹ nhàng đi đến bên cạnh, “Có phải là trồng tốt lắm không?” Lưu Văn gật đầu liên tục, dù hơi bị giật mình, bất quá ở chỗ này là trong vòng sân, cho nên chắc chắn người này là người nhà mới đúng.
"Nhà tôi sắp tới cũng sẽ rào lại thành một cái sân."
"Tôi vốn nghĩ trồng loại hoa gì vào hồ hoa thì hay hơn, bây giờ tôi thấy trồng rau là tốt nhất."
“Như vậy, nếu bận công việc thì trực tiếp ra vườn hái một hai cái là được rồi.” “Còn nữa, tôi thấy có thể nuôi ba con gà, như vậy đợi gà lớn lên, có thịt gà ăn, mà nếu mà có thể đẻ nữa thì còn có trứng gà ăn.” Lưu Văn không cảm thấy nói vậy có gì không ổn, mà nhìn bộ dạng nhà này thì chắc hẳn cũng sẽ không có kiểu câu nệ gì.
Vương lão sư nghe Lưu Văn còn muốn nuôi gà thì gật đầu liên tục, “Tôi cũng thấy nuôi gà tốt đấy.” “Đáng tiếc thằng con tôi khó tính, nó bảo là ồn ào.” Vương lão sư không cảm thấy Lưu Văn cần phải gạt người làm gì.
Nhân tiện còn chút thời gian, mà Lưu Văn cũng muốn trồng rau trong sân, đương nhiên là tranh thủ hỏi một hai.
Chu Minh làm xong bài thi, đi ra muốn xem Lưu Văn đang làm gì, kết quả thấy nàng thế mà đang tán gẫu với người ta, bàn luận cách trồng rau trong sân.
Phản ứng đầu tiên của cậu không phải là kiểu xấu hổ mà, mà lại nghĩ rằng, chẳng lẽ nhà mình thực sự không có tiền sao?
Cũng đúng thôi, mua nhà sửa sang, xong còn muốn mua nhà nữa, đây là tốn bao nhiêu tiền a, Chu Minh không khỏi hối hận, trước đây cậu đưa ra muốn học vẽ tranh, có phải là hơi quá đáng không?
Rõ ràng nhà đã sắp hết tiền rồi, nếu không thì sao lại trồng rau chứ, còn cả học lớp phụ đạo nữa.
Tuy rằng cậu không biết cụ thể mức học phí ở đây là bao nhiêu, nhưng cũng biết hẳn là không hề rẻ.
Càng tính toán đến các khoản mà cậu tiêu tốn, Chu Minh càng thêm ủ dột, cảm thấy mình thật sự là vô dụng.
Lưu Văn biết thành tích của Chu Minh ổn, có khả năng cao sẽ qua kiểm tra, nhưng là trước khi biết kết quả, cả người vẫn không thể nào thả lỏng được.
Đợi đến khi biết kết quả, Lưu Văn mới thở phào nhẹ nhõm, rất nhanh chóng nói xong chuyện thời gian học và phí tổn với đối phương.
Trên đường dẫn Chu Minh về nhà, Lưu Văn vui vẻ thấy rõ, "Cuối cùng cũng qua rồi."
Ít nhất tiền đồ của Chu Minh hẳn là sẽ không quá tệ chứ, ít nhất phải có thể thi lên đại học mới được.
Đặc biệt là ngay cả lão sư Lý đều nói cơ bản của Chu Minh không tệ, còn nói chỉ cần kiên trì, thì việc vào đại học vẫn có hy vọng, như vậy làm sao mà Lưu Văn không cảm thấy vui vẻ được.
Lưu Văn kích động đến mức cũng không phát hiện ra hành vi khác thường của Chu Minh, nhưng mà dù cho nàng có phát hiện, cũng chỉ cho rằng cậu không muốn học thêm.
Dù sao chẳng có đứa trẻ nào thích học thêm cả, như thế thời gian nghỉ ngơi vui chơi ít ỏi của cậu sẽ càng thêm thảm hại.
Chu Hiên biết hôm nay Lưu Văn dẫn Chu Minh đi hỏi han chuyện gia sư, lúc đầu hắn cũng không để bụng làm gì, dù sao cũng chỉ là nói chuyện học phí với thầy mà thôi, chắc chẳng có gì khó.
Kết quả là, lúc đang đánh cờ, vừa hay nghe người ta nhắc đến chuyện con nhà hắn đi phỏng vấn vị lão sư mà hôm nay Lưu Văn dẫn Chu Minh tới, đối phương nói vị lão sư này yêu cầu cao.
Đương nhiên yêu cầu cao của thầy cũng là chuyện rất bình thường, Chu Hiên không cảm thấy có gì không đúng, làm hắn kinh ngạc chính là, lão sư đối phương thu toàn là học sinh cấp hai và cấp ba, không thu học sinh tiểu học.
Chu Hiên không biết nên nói gì nữa, hắn căn bản cũng không ngờ Lưu Văn vậy mà lại phạm sai lầm thế này.
Biết được tin này, Chu Hiên làm sao ngồi yên được, tốc độ về nhà, muốn an ủi hai mẹ con Lưu Văn một phen.
Kết quả là, hắn thế mà lại thấy bộ dáng tươi cười hớn hở của hai người, rốt cuộc là tình hình gì đây? Chu Hiên có chút mất phương hướng.
"Sao rồi?" Chu Hiên suy nghĩ một lát, cảm thấy nói vậy có vẻ an toàn hơn.
“Qua rồi.” Lưu Văn đơn giản kể quá trình, “Tuy là tốn thêm một khoản, nhưng mà thầy thật sự rất được.” Tuy không có nghe giảng, nhưng thấy ngữ khí và thái độ của hai vợ chồng thầy, Lưu Văn cảm thấy rất tốt.
“Lão Chu, anh không biết đâu, họ nói là, chỉ cần Tiểu Minh cứ giữ vững như vậy thì việc lên cấp ba và đại học là không có vấn đề gì.” Lưu Văn nghĩ lại thôi đã kích động, cười đến mức mắt híp cả lại.
Đây chính là một tin siêu tốt lành mà, khi ở bên ngoài, Lưu Văn đương nhiên là có chút kiềm chế một chút, không thể để cho người khác thấy mình hám lợi.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận