Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối

Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối - Chương 227: Đệ đệ là đại lão 31 (length: 8247)

Phùng Quyên biết không khí học tập ở Hải thành phố tốt hơn nhiều so với tỉnh Cương này, nhưng không ngờ lại lợi hại đến thế, thật sự kinh ngạc đến ngây người.
Phùng Quyên cho rằng Lưu Văn đã rất cố gắng, mua nhiều sách bài tập như vậy để làm, ai ngờ những người khác còn cố gắng hơn, thậm chí còn mời gia sư hoặc đi học thêm.
Phùng Quyên nghĩ ngợi một chút, "Tiểu Văn, hay là ta cũng nên mời gia sư dạy kèm ở nhà hoặc đi học lớp bổ túc."
Điều kiện nhà có thể, Phùng Quyên chắc chắn không phải người keo kiệt tiền nong.
"Không cần đâu." Lưu Văn lắc đầu, "Thật sự không cần thiết, ta làm nhiều bài tập là được, cần cù bù thông minh mà, với cả người mời gia sư dù sao cũng chỉ là số ít."
"Đầu óc con gái của mẹ không phải loại quá đần, con tự mình cố gắng có thể giải quyết được."
"Hơn nữa, nếu con mà mời gia sư, để ông bà nội nghe được, nhất định cho rằng nhà mình điều kiện tốt lắm."
"Công ty của dì hai làm ăn bình thường, hình như gần đây toàn phải nhận mức sinh hoạt phí tối thiểu."
"Dì hai trước đây thường xuyên tăng ca, giờ thì không những không phải tăng ca mà thỉnh thoảng còn được nghỉ."
"Con nghe thấy Lưu Lực lần trước than phiền với bạn học của nó là tiền tiêu vặt của nó ít đi nhiều."
"Con nghĩ dì hai đang sống không dễ chịu, dì lại thích làm đẹp cho nàng."
"Tiền chắc chắn không đủ, nếu như biết chúng ta vừa mua nhà lại vừa mời gia sư." Lưu Văn thật lo lắng Lưu Cương mặt dày như vậy, không chừng sẽ mở miệng hy vọng bọn họ giúp một hai.
Phùng Quyên nghĩ cũng phải, "Nhưng thành tích của ngươi thì sao?"
"Con làm bài tập cũng được, con từ vị trí đội sổ của lớp đã tiến vào top một trăm của khối rồi, điều đó cho thấy con còn có tiềm năng đi lên."
"Hơn nữa con đang ở lớp thường, thầy chủ nhiệm nói là đến năm lớp 9 sẽ lại chia lớp một lần, con có thể vào lớp chọn, thành tích chắc sẽ lại tiến bộ một chút."
Tuy khi mới vào lớp 6, trường sẽ chia lớp một lần, nhưng đến năm lớp 9, trường sẽ lại chia lớp dựa trên thành tích năm lớp 8, sẽ chia thành lớp chọn, lớp nâng cao và lớp bình thường.
Với thực lực hiện tại của Lưu Văn, cho dù không thể vào lớp chọn, thì vào lớp nâng cao cũng không thành vấn đề.
"Rốt cuộc thì đi học gia sư chỉ là số ít thôi, cứ làm bài tập là được."
"Hơn nữa mẹ xem, con cũng chỉ mới đến Hải thành phố học hồi tháng 9, con cũng nhờ chăm chỉ làm bài mà thành tích tiến bộ nhiều như vậy thôi."
"Còn mấy bạn đi học thêm, thành tích của chúng nó cũng không bằng con, cho thấy việc có đi học gia sư không thật sự quan trọng, quan trọng là có cố gắng học tập hay không thôi."
"Bây giờ con đang sắp xếp việc học theo tiến độ của mình, cũng đang rất tốt." Lưu Văn thật không muốn mời gia sư, cách sắp xếp việc học hiện tại của nàng thật sự rất phù hợp.
Phùng Quyên thấy Lưu Văn kiên quyết như vậy, cũng không còn ép buộc việc mời gia sư nữa, "Vậy trước mắt cứ không mời gia sư, nếu con thấy cần thì hãy nói với ba mẹ nhé."
Lưu Văn "ừ" một tiếng tỏ vẻ đã biết, xem thời gian cũng không còn sớm, liền thu dọn sách vở, "Đúng rồi mẹ, mai là giao thừa, ba mẹ mấy giờ về đến nhà?"
Nhiều người giờ đã sớm được nghỉ ở nhà chuẩn bị ăn Tết rồi, kết quả vợ chồng Lưu Cường lại bận rộn nhất vào thời điểm này.
"Chúng ta khoảng tám giờ về tới nhà." Không còn cách nào, Phùng Quyên cũng biết cơm tất niên nhà mình ăn hơi muộn một chút, nhưng công việc nó thế.
Nguyên chủ trước kia rất không hiểu tại sao năm nào vợ chồng Lưu Cường cũng phải trực ban vào đêm giao thừa, bây giờ nàng đã hiểu, đều là vì cuộc sống cả.
"Vâng, vậy con tầm bảy giờ bắt đầu nấu cơm." Lưu Văn báo trước các món cơm tất niên.
Phùng Quyên không ngờ lại có xôi ngọt thập cẩm, ở Hải thành phố thì năm nào cơm tất niên cũng có món này, còn sau khi đến tỉnh Cương thì, lúc đầu là không có điều kiện, sau có điều kiện rồi thì lại không có thời gian làm.
Không ngờ Lưu Văn đi một chuyến đến Hải thành phố về mà đã biết làm món này, "Con biết làm món này à?"
"Vâng, con cùng bà Phùng cố ý làm, ban đầu con định mua sẵn ở Hải thành phố, sau đó bà Phùng nói với con là mua làm gì, tự làm đi, bà dạy con làm đấy."
Lúc trước nàng chỉ xem một lượt quá trình thôi, còn việc làm ra có ngon không thì nàng cũng không chắc, mấy hôm trước nàng đã tranh thủ làm thử một lần, "Mấy hôm trước con làm thử rồi, vị không tệ đâu."
Lưu Bân tất nhiên là tay cổ động số một, giơ ngón tay cái lên, "Đúng, tỷ tỷ làm xôi ngọt thập cẩm ngon lắm."
"Chỉ là hơi ngọt một chút." Lưu Bân rất thích ăn xôi ngọt thập cẩm, chỉ là cảm thấy hơi ngọt một chút.
Phùng Quyên thấy Lưu Bân nhăn mày, liền thấy buồn cười, "Xôi ngọt thập cẩm phải ngọt thì mới ngon, báo hiệu cuộc sống của chúng ta ngọt ngào."
"Ừm." Giải thích giống Lưu Văn, Lưu Bân miễn cưỡng chấp nhận, "Đúng rồi, tỷ, tỷ làm hai phần xôi ngọt thập cẩm được không, cho em một phần ít ngọt hơn thôi."
Không sao, có thể đưa ra yêu cầu, bình thường chỉ cần không phải yêu cầu quá đáng thì Lưu Bân biết Lưu Văn sẽ không phản đối.
"Được." Lưu Văn đương nhiên không phản đối, "Lần trước là lần đầu con làm, con không có kinh nghiệm."
"Ngày mai thì con đã có kinh nghiệm rồi, tiện thể làm luôn cá chiên xù." Người Hải thành phố ăn Tết trên bàn ăn không thể thiếu cá được.
Một con cá nguyên con bên ngoài thêm một phần cá chiên xù, Lưu Văn tất nhiên là đã học được rồi, chỉ là chưa động tay thôi, ngày mai muốn thử một chút.
Cá chiên xù ư? Phùng Quyên có chút kinh hỉ, "Tiểu Văn, con trở về là đi học hay là đi học nấu ăn vậy."
Cái này thì xôi ngọt thập cẩm cái kia thì cá chiên xù, Phùng Quyên đang mong chờ cơm tất niên ngày mai lắm, "Mẹ thực sự rất mong chờ cơm tất niên ngày mai."
"Đúng rồi, hai đứa không nói trước với ba các món ăn cơm tất niên mai sao." Phùng Quyên thực mong chờ xem vẻ mặt ngạc nhiên của Lưu Cường.
Lưu Văn lắc đầu, "Vẫn chưa ạ, mấy ngày nay ba cũng bận rộn lắm, con không thấy mặt ba luôn."
Mỗi ngày đi làm rất sớm, tối muộn mới về đến nhà, làm lãnh đạo nhỏ cũng không dễ dàng gì.
"Vậy mai tạo bất ngờ cho ba một phen." Phùng Quyên chờ mong xôi ngọt thập cẩm, chờ mong cá chiên xù, cho dù không hỏi Lưu Cường thì cũng biết hắn đang chờ mong cá chiên xù.
"Đúng, ngày mai làm nhiều một chút." Còn mấy thanh niên tri thức Hải thành phố, bọn họ cũng thích ăn cá chiên xù, mọi người đều bận công việc, không có thời gian làm món này, quan trọng hơn là mọi người nấu ăn cũng không được tốt cho lắm, nên không ai muốn tốn thời gian, cũng không muốn để bản thân bận bù đầu.
"Được." Lưu Văn đáp ứng ngay, "Ngày mai con xem xem còn cá không nhé."
"Được." Bận rộn cả ngày Phùng Quyên, nói chuyện với Lưu Văn một lát thì cũng mệt mỏi không ít, "Không còn sớm nữa rồi, mẹ về phòng nghỉ ngơi đây."
"Hai đứa cũng nghỉ sớm đi nhé." Ngày nào Phùng Quyên cũng tăng ca, còn phải tranh thủ chút thời gian để tính toán tiền nong trong nhà, toàn là những chuyện khiến người ta phiền lòng.
Việc duy nhất khiến Phùng Quyên vui vẻ chính là việc nhìn số vốn so với năm trước lại tăng thêm không ít, tâm trạng rất tốt, cho dù mua thêm hai căn nhà nhỏ thì áp lực về tài chính trong nhà cũng không quá lớn.
Phùng Quyên càng thêm quyết định, ít nhiều hồi trước cùng Trương Huy làm ăn chung, nếu không thì bây giờ đột nhiên muốn mua nhà ở Hải thành phố, thật chưa chắc đã xoay sở được nhiều tiền như vậy.
Chưa kể còn muốn mua thêm mấy căn ở Hải thành phố, vẫn là phải cố gắng kiếm tiền mới được.
Phùng Quyên nghĩ tới năm trước đi họp ở Hải thành phố, nghe được mấy người bạn nói chuyện phiếm, ai nấy cũng đều đang thảo luận có nên cho con đi du học không.
Vốn dĩ bà cũng không để trong lòng, chỉ là nghe bạn bè nói thế, rốt cuộc chi phí đi du học nước ngoài không phải con số nhỏ.
Nhưng mấy ngày nay tính toán tiền bạc, Phùng Quyên phát hiện nếu con của mình muốn đi du học thì trong nhà cũng có thể chống đỡ được.
(Hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận