Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối

Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối - Chương 03: Bảy mươi nữ thanh niên trí thức 3 (length: 8027)

Lưu Văn mấy ngày nay lén lút đến trạm thu mua phế liệu mua một ít sách vở cấp ba, còn có toàn bộ quần áo, cùng chăn đệm đều đóng gói xong.
Đến ngày xuất phát, Lưu Văn sáng sớm đã dậy, nhóm lò nấu mấy quả trứng gà cho mình, sau đó lấy mấy nắm cơm.
Trên đường đi chỉ dựa vào chút đồ đó nhét đầy bụng, thành thật mà nói nàng cũng rất kinh ngạc, không ngờ lại cùng Lưu Hà ở cùng một chỗ.
Bất quá nàng là nông trường, còn nàng thì ở thôn xung quanh nông trường, cũng không biết cách bao xa.
Thành thật mà nói nàng cũng không biết sẽ qua bên đó, vốn dĩ nơi nàng muốn đi là phía bắc, mà bây giờ lại ở chỗ chỉ cần đi tàu hơn ba mươi tiếng đồng hồ từ nhà.
Nói thật, nàng thà đi nơi nào xa nhà, đáng tiếc không phải do nàng chọn.
Đeo một cái túi lớn, tay xách hai cái bao lớn, cứ thế rời khỏi Lưu gia mới được mấy ngày.
Xuống lầu lại quay đầu nhìn lại lần nữa, nếu như không có bất trắc, chắc sẽ không trở về nữa.
Quay đầu sải bước rời đi, đến nhà ga, tưởng sẽ đông nghịt người, không ngờ lại không nhiều người, nhìn qua, đại khái cũng chỉ có hơn ba mươi thanh niên trí thức.
Tình huống gì vậy? Lưu Văn trợn tròn mắt, lẽ ra ga đầu phải đầy người, người chen người chứ.
Lúc Lưu Hà làm thanh niên trí thức, trong nhà có thể nói là cả nhà ra quân, trong ký ức của nguyên chủ, có thể nói là người chen người.
Lưu Văn tìm một chỗ yên tĩnh chờ tàu đến, vì dậy sớm nên ngáp một cái, định tranh thủ nghỉ ngơi chút.
Không biết chờ bao lâu, nghe được tiếng còi tàu, biết tàu đến rồi, mở mắt ra, xách hành lý, cùng đoàn người đi.
Trước đó nghe các bác ở tổ dân phố nói bọn họ lần này xuất phát là cùng một chỗ, nên đi theo họ thì không sai.
Đi theo sau bọn họ lên tàu, sau đó tìm được chỗ ngồi.
Qua một phen tự giới thiệu, Lưu Văn mới biết lần này bọn họ có hơn bốn mươi người, nhưng trừ nàng ra, còn lại đều đi nông trường.
Một cô gái bên cạnh hiếu kỳ hỏi Lưu Văn, "Sao ngươi không đi nông trường cùng?"
Lưu Văn làm sao biết được, "Ta không biết a."
"Là do trên phân phối."
Không biết họ là bạn học hay thấy họ đều là người nông trường, một nhóm người, mà nàng thì là đi nông thôn làm thanh niên trí thức, nên cảm thấy có một loại bài xích mơ hồ.
Nghĩ cũng phải, thanh niên trí thức nông trường, đó là mỗi tháng đều có thu nhập, còn ở nông thôn thì chờ đến cuối năm chia hoa hồng, tức là thu nhập không ổn định, đãi ngộ thì một trời một vực.
Nếu biết họ có cảm giác bài xích với mình, Lưu Văn cũng sẽ không chạy đến nói chuyện phiếm với họ, chỉ nghỉ ngơi, thỉnh thoảng xem bọn họ tán gẫu, cuối cùng đến khi nàng cảm giác người sắp mệt lử thì cuối cùng cũng đến ga.
Cùng một đám người xuống tàu, chưa đầy một lát, đã thấy xe tải lớn của nông trường đến đón người.
Lưu Văn đảo mắt, không thấy có người và xe đến đón mình, ngẩn người, chẳng lẽ, là người chưa đến hay là để tự mình đi.
Đúng lúc nàng ngây ra, một cô gái đi cùng giữ tay nàng lại, "Tiểu Văn, chúng ta đi chung đi."
"Đi chung?" Lưu Văn ngẩn người, "Đây là đi nông trường sao?"
"Đúng vậy, chỗ của bạn ở gần nông trường, người đón bọn mình nói lúc nãy, chỉ cần trong nông trường có thanh niên trí thức, xung quanh thôn có thanh niên trí thức, đều đón về luôn, đến trạm bộ bạn chờ người tới đón." Cô gái giải thích rõ ràng.
Thì ra là vậy, Lưu Văn xách hành lý cùng lên xe tải lớn, dù xe chạy rất nhanh, nhưng nóng quá đi, hơn nữa không có gì che chắn, cảm giác như bị phơi khô luôn.
Lưu Văn liếm liếm đầu lưỡi, thật là mệt mỏi a.
Những người còn lại cũng không khá hơn là bao, nhưng đều đang nhịn, đều mong chờ xe ô tô dừng lại.
Xe chạy chừng nửa tiếng đồng hồ, xe mới dừng, Lưu Văn nhìn kỹ thì cảm thấy giống như một cái quảng trường.
Con trai xuống xe trước, hỗ trợ chuyển hành lý trên xe xuống, sau đó đến lượt con gái.
Đợi mọi người xuống xe hết, xe tải lớn liền khởi động lái đi, còn những người còn lại cũng rất nhanh được các đại đội địa phương dẫn đi, chỉ còn Lưu Văn một mình.
Lưu Văn đành phải tìm một chỗ có bóng cây ngồi chờ, may là vừa nãy thừa lúc đông người, nàng nhờ mấy bạn nữ cùng xe trông hành lý giúp, vào nhà vệ sinh của ký túc xá bên cạnh làm ít nước mát.
Uống từng ngụm nước lạnh, thỉnh thoảng sờ bụng, ai, đói quá đi, đồ ăn mang theo trước khi đi cũng sớm ăn hết rồi.
Lưu Văn cũng không biết chờ bao lâu, mãi không thấy người đến đón, "Hay là mình tự hỏi đường đi qua?"
Không lẽ lại quên mình một người sống sờ sờ ở đây, nếu thật quên, hôm nay mình làm sao đây.
Nhưng mà nhìn đống đồ lỉnh kỉnh lớn nhỏ này, ai, cũng không biết đi bao xa nữa, nếu bụng no còn có thể thẳng đường mà đi, nhưng hiện tại thì vừa đói vừa mệt, thôi vậy.
Cũng không biết đợi bao lâu, Lưu Văn mới nghe thấy tiếng bánh xe, ngẩng đầu nhìn thì đúng lúc mắt chạm mắt với người đánh xe.
Cảm giác đầu tiên của Lưu Văn là, oa, soái ca, còn lại không nghĩ gì nữa.
Đối phương đánh xe bò về phía này, Lưu Văn thấy xe bò càng lúc càng đến gần, không khỏi sửng sốt, không lẽ là đến đón mình đấy chứ.
Lâm Viễn nhìn Lưu Văn đang ngơ ngác nhìn mình, "Chào bạn, cho hỏi có phải là Lưu Văn không?"
Lưu Văn không ngừng gật đầu, "Đúng đúng đúng." Trời ạ, sao cứ thấy soái ca là lại hóa ngớ ngẩn thế này.
Cũng không biết đối phương nghĩ như nào, Lưu Văn cảm giác lần này mình gặp may thật rồi, "Anh là người đón tôi sao?"
Lâm Viễn ừ một tiếng, "Đúng vậy, ngại quá, trong thôn xảy ra chút chuyện."
Lâm Viễn mang hành lý lên xe bò xong, "Lên xe."
Lưu Văn nghe lời leo lên, còn Lâm Viễn thấy Lưu Văn ngồi vững rồi, cũng đánh xe bò đi.
Vốn dĩ nàng còn định hỏi thăm tình hình dọc đường, ví dụ như muốn đến huyện hay trấn thì phải đi bao xa gì đó, nhưng vừa nãy trúng “bùa mê” rồi, nào dám hỏi chứ, hận không thể biến mất ngay thôi.
Lâm Viễn tưởng Lưu Văn sẽ hỏi rất nhiều vấn đề, không ngờ dọc đường nàng im thin thít, làm hắn thở phào.
Nếu không phải thôn trưởng có việc, hắn cũng không muốn chạy chuyến này, lần trước đến nông trường đón thanh niên trí thức, một cô gái không ngừng hỏi lung tung, mà bạn của cô ấy lại là con trai, cũng không ít lần lườm hắn, sau đó càng không ít lần đào hố hắn.
Chuyện kiểu này, trải nghiệm một lần là quá đủ, Lâm Viễn không muốn thể nghiệm lần hai.
Đi một hồi, Lâm Viễn nghĩ đến còn chưa giới thiệu tình hình, "Thôn nằm giữa huyện và nông trường, nhưng bình thường mọi người đều sẽ đến cửa hàng cung tiêu của nông trường mua đồ."
Hả, đến cửa hàng cung tiêu của nông trường mua đồ? Lưu Văn không khỏi trợn tròn mắt, đến nông trường mua đồ, thế thì chẳng phải sẽ gặp Lưu Hà sao, có thể thì nàng thật không muốn gặp đối phương.
"Không thể đi trong huyện sao?" Lưu Văn nhỏ giọng hỏi.
"Cũng không phải là không thể, mà là đồ ở trong huyện chưa chắc nhiều bằng đồ ở cửa hàng cung tiêu của nông trường." Lâm Viễn giải thích.
"Hơn nữa mọi người đều quen đến đây, mỗi tuần đều có người đến đây, nếu bạn bận, có thể nhờ người mua giúp."
Có thể nhờ người mua đồ hộ, không tệ không tệ, Lưu Văn đã nghĩ rồi, để tránh mặt người nhà Lưu gia, vẫn là nhờ người mua hộ đồ thì hơn.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận