Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối

Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối - Chương 254: Đệ đệ là đại lão 58 (length: 8207)

Sau khi ăn sáng xong, Lưu Văn mang theo lễ vật đi thăm hàng xóm, sau đó dẫn Lưu Bân đi xem phòng.
Lưu Văn cầm chìa khóa mở cửa, Lưu Bân nhìn căn phòng trước mắt, há hốc mồm, "Đây là căn phòng ta vừa mua sao?"
"Sao đắt thế, mà phòng lại còn nhỏ như vậy?" Tuy rằng còn chưa chính thức dọn vào nhà mới, nhưng cũng đã trang trí gần xong, Lưu Bân nhìn quanh, phòng khách rất lớn, phòng ngủ rất lớn, phòng vệ sinh rất lớn.
Dù sao chỗ ở rộng rãi thì lãnh đạo đương nhiên là có thể xây dựng hoành tráng, không nhất thiết phòng ngủ phòng khách gì cũng phải làm thật lớn.
Lưu Bân cho rằng nhà ở bên ngoài đều là như vậy, không ngờ nhà mình mua lại nhỏ như thế.
"Nhỏ quá, trong phòng ngủ chắc chỉ kê vừa cái giường lớn với cái tủ quần áo, là hết chỗ rồi."
"Còn phòng bếp cũng vậy, kê cái bếp xong, hai người đứng vào đã thấy chật."
"Còn cái sảnh này, kê bàn ăn thì không còn chỗ kê sofa."
"Không rộng bằng nhà ta." Lưu Bân tổng kết, "Giá lại đắt."
"Đúng là Hải thành phố." Lưu Bân cảm thấy căn nhà này không lớn chút nào, ở đây cứ thấy gò bó.
Nghe Lưu Bân phàn nàn, Lưu Văn cười, "Hồi trước ta tới nhà ông bà nội ở, ta cũng thấy nhỏ xíu, sao nhà to thế mà chứa được nhiều người như vậy."
"Nhưng giờ ta thấy vậy là bình thường."
"Chờ ngươi có tiền thì mua nhà lớn, ta nghe nói giờ có biệt thự, rất to, rất đẹp."
"Cái đó chắc cần nhiều tiền lắm hả?" Biệt thự là gì, Lưu Bân không hiểu, nhưng cậu biết giá nhà ở Hải thành phố không hề rẻ, thứ mà Lưu Văn bảo là lớn, chắc chắn đắt lắm.
"Đắt, vì chỗ rộng, thêm có sân vườn, một căn biệt thự ít nhất phải bảy tám mươi vạn."
Cụ thể bao nhiêu, Lưu Văn không biết, cũng không hỏi qua, nhưng chắc tầm đó.
Bảy tám mươi vạn? Lưu Bân há hốc mồm, "Nhiều tiền vậy sao."
"Ta cứ tưởng tỷ ngươi làm ăn mùa hè, tốc độ kiếm tiền đã nhanh rồi, ai dè, vẫn chưa thấm vào đâu."
Lưu Bân rất lo lắng, "Không biết liệu ta có kiếm đủ tiền mua biệt thự không."
"Nên ngươi phải cố gắng lên."
"Cố gắng học tập, tranh thủ sau này kiếm nhiều tiền."
"Đầu óc ngươi thông minh, chắc chắn làm được." Lưu Văn tuyệt đối có lòng tin với Lưu Bân, người thông minh không nói, mà lại còn không phải dạng rụt rè.
Đi bán hàng cùng nàng, mới đầu cũng hơi ngại ngùng, sau thấy Lưu Văn rao hàng lớn tiếng, cũng buông bỏ được.
Ban đầu gặp người quen sẽ ngại, nhưng từ từ cũng quen, thấy người quen hỏi cũng chủ động mời chào, đó là tiến bộ rồi.
Có đầu óc, lại không sợ sệt người khác, làm sao có thể kém được? Hơn nữa Lưu Văn phát hiện Lưu Bân trước mặt nàng, là một đứa trẻ trầm tính, chứ không phải cậu giao tiếp kém, vẫn nói chuyện rất được.
Lưu Văn thấy có chút giống Lưu Cường, người như Lưu Cường, chỉ cần muốn thì tuyệt đối có thể kết giao bạn bè khắp nơi, còn Lưu Bân lại được cái tính đó.
Giao tiền đặt cọc máy tính tiền, rồi đợi nửa tháng đến lấy, sau đó dẫn Lưu Bân đi dạo phố mua quần áo.
"Không mua, không mua, ta có quần áo rồi." Lưu Bân vừa nghĩ đến vừa rồi đã tiêu mấy ngàn, là tiếc tiền ngay.
"Không sao, mua đi."
"Không mua ở trung tâm thương mại, ta dẫn ngươi ra chợ quần áo mua." Quần áo trong trung tâm thương mại, chất lượng thì không tệ, nhưng giá cũng mắc, Lưu Văn quen đi dạo chợ đồ, lỡ có may mắn gặp giảm giá, thấy được là Lưu Văn sẽ mua ngay.
Lưu Văn dẫn Lưu Bân đi dạo chợ đồ, còn cậu thì ngây người trước tốc độ mua đồ của Lưu Văn.
Lưu Bân với Phùng Quyên cùng đi mua đồ, phải so đo ba nhà mới được, Lưu Văn mua đồ thì nhanh như chớp, nhìn thấy cái nào vừa mắt là bắt cậu xem, thấy được, liếc qua là bắt đầu trả giá.
Lưu Bân cũng hết hồn vì tài trả giá của Lưu Văn, vừa dứt khoát vừa trả giá một lần, đồng ý thì mua, không thì quay đi ngay, không hề cò kè thêm.
Lưu Bân nhìn Lưu Văn dứt khoát như thế, không khỏi lo lắng, "Tỷ, tỷ không sợ họ đánh tỷ à, tỷ trả giá ác quá."
Lưu Bân trước kia cứ tưởng Phùng Quyên trả giá đủ dữ, không ngờ Lưu Văn còn lợi hại hơn, toàn trả một nửa.
Thấy Lưu Bân lo lắng, Lưu Văn cười, "Đồ ngốc của ta ơi, ngươi nghĩ xem, nếu cái giá đó họ không lời, thì chắc chắn sẽ không gọi ta lại."
"Gọi lại tức là họ có lời, chỉ là lời ít hay nhiều thôi."
"Hơn nữa giá họ đưa ra đều là láo." Thực tế là chẳng có khái niệm về giá cả gì cả, cái áo cộc tay mà cũng đòi tới năm mươi, trời ạ, chất lượng này, hai ba năm nữa ra chợ đồ thì ba mươi cũng mua được rồi.
"Đừng nghe họ than lỗ này lỗ nọ, đừng nghe làm gì."
"Người làm ăn, làm sao lại làm ăn lỗ vốn được, nghĩ thôi là biết không thể nào rồi."
"Ngươi đừng xem họ dáng vẻ nghèo khổ, ta cho ngươi hay, chỉ một cái quầy nhỏ vậy thôi, tối thiểu mỗi năm cũng kiếm nhẹ hai mươi vạn."
Cái gì? Hai mươi vạn? Lưu Bân tưởng Lưu Văn làm ăn đã đủ giỏi rồi, không ngờ vẫn còn người giỏi hơn.
"Sau này ngươi hay ra đây mua đồ, ngươi sẽ biết." Ở tỉnh Cương, tuy rằng Phùng Quyên đi chợ cũng mặc cả, nhưng không mạnh tay như vậy.
"Ở tỉnh Cương người ta còn hiền, không đưa giá trên trời, nhưng ở đây, thật, giá họ đưa ra không kể xiết, lừa được ai hay người đó."
"Ngươi thấy ta trả giá dữ, thực tế nhiều người còn ác hơn ta, họ trực tiếp chặt xuống còn một phần mười, rồi từ từ cộng thêm vào."
"Ta không thích kiểu đó, thấy mệt, nên ta rất dứt khoát, mua được thì mua, không thì thôi."
"Thật ra ta trả giá như vậy, cũng không được giá rẻ nhất đâu, nhưng thôi kệ, ta cũng không muốn tốn quá nhiều thời gian vào chuyện đó." Vì vài đồng bạc mà lằng nhằng mãi, Lưu Văn thực sự không làm được.
Lưu Bân không ngừng gật đầu, "Đúng đúng, ta cũng ghét vì mấy đồng tiền mà cứ trả tới trả lui mãi."
Rất nhanh, hai người đều xách đầy túi đồ, "Được rồi, quần áo mùa thu cũng mua đủ, khỏi tới lúc đó phải đi mua."
Có thể giải quyết mọi việc trong một lần, Lưu Văn cũng không muốn phải chia ra đi nhiều lần.
"Phải rồi, bánh bao ở đây không tệ, ta đi mua ít, mai sáng hâm lại, là có bữa sáng rồi."
"Phải rồi, chắc ngươi khát nước rồi, ta mua kem cho ngươi ăn." Lưu Văn chưa kịp để Lưu Bân trả lời, đã nhanh như chớp đi mua kem que cho cậu.
Lưu Bân thật sự không kéo nổi Lưu Văn lại, "Tỷ đúng là càng ngày càng hấp tấp rồi."
Chưa được mấy giây, Lưu Văn đã mang một chai nước và que kem về, "Ăn đi."
Lưu Bân nhìn ly nước Lưu Văn đang cầm, "Tỷ, sao tỷ lại không ăn kem."
"Không ăn, đồ lạnh, ta không hợp." Lưu Văn nhớ tới thân thể này hàn tính, mỗi lần tới kỳ kinh đều rất đau, vì mấy ngày này mỗi tháng, Lưu Văn cũng chỉ có thể chú ý thôi.
Lưu Bân ồ một tiếng, nhìn thấy dưa hấu, "À phải, tỷ, tối nay mình mua dưa hấu về ăn đi."
Mấy ngày không ăn dưa hấu, đúng là rất thèm.
Ăn dưa hấu à, Lưu Văn thở dài một hơi nhìn Lưu Bân, "Không bằng dưa hấu nhà ông bà ta."
"Không chỉ riêng dưa hấu, nhiều loại hoa quả khác cũng vậy." Nguyên chủ hồi trước cũng mất một thời gian để thích ứng.
Đều là dưa hấu mà, làm sao khác được chứ, Lưu Bân nghĩ chắc cùng lắm là hơi kém thôi, nhưng không khác nhau là mấy.
Nhìn biểu cảm của Lưu Bân, là biết cậu không tin lời nàng, thôi thì đợi cậu ăn dưa hấu sẽ biết.
(hết chương).
Bạn cần đăng nhập để bình luận