Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối

Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối - Chương 135: Cữu cữu là đại lão 37 (length: 8060)

Rốt cuộc muốn đi ra ngoài nghỉ ngơi không thiếu một đoạn thời gian, cho nên muốn mang theo hành lý rất nhiều.
Dương Hải nhìn bao lớn bao nhỏ, kinh ngạc đến ngây người, "Không thể nào."
"Ta một người chở hai người các ngươi, đã là không ít gánh vác."
"Hiện tại lại có nhiều hành lý như vậy, cái này cái này. ." Dương Hải miệng há lớn, nghĩ thế nào cũng cảm thấy áp lực rất lớn.
"Không có việc gì." Dương Bỉnh Hoa từ trong phòng đi ra, "Biết các ngươi muốn mang hành lý đến trạm thu mua phế liệu."
"Ta cùng mụ ngươi sẽ cùng nhau đưa đi."
Tào Vũ Hàm từ trong phòng đi ra, "Đi thôi, tranh thủ đi sớm, sau đó chúng ta còn phải đi làm."
Nhân lúc bây giờ còn chưa đến giờ làm việc, mọi người trong tứ hợp viện vẫn còn ở trong phòng, vừa hay ra cửa.
Dương Hải thấy vợ chồng Dương Bỉnh Hoa cùng nhau đi trạm thu mua phế liệu, thở phào một hơi, "Được, đi thôi."
Tranh thủ lúc không thấy Cung Tuấn, có thể kiềm chế tính tình, mặc dù hôm qua nghe nhiều rồi, cũng biết Cung Tuấn không ở mấy hôm, nhưng hắn vẫn nuốt không trôi cục tức này.
Năm người ba chiếc xe rời khỏi tứ hợp viện hướng trạm thu mua phế liệu mà đi, trên đường thấy từng tốp năm tốp ba người hướng quảng trường mà đi.
"Hôm nay nhất định sẽ có rất nhiều người đi." Dương Hải lái xe đến chỗ ít người, nhỏ giọng nói.
"Đông người cũng phải chú ý."
"Xung quanh bọn họ chưa chắc đã có tên điên như Cung Tuấn nhìn chằm chằm." Nếu như không có tên điên như Cung Tuấn, Hoắc Quang còn thật sự muốn đi một chuyến.
Hôm qua hắn nằm trên giường suy nghĩ hồi lâu, "Có lẽ hắn cũng không hoàn toàn ra tay với ngươi, rất có thể cũng là nhằm vào ta."
Hôm nay xe đạp do Hoắc Quang lái, Lưu Văn ngồi phía trước, đang mơ màng sắp ngủ, đột nhiên nghe được Hoắc Quang nói vậy, giật mình tỉnh táo lại.
"Hắn tính kế cữu cữu ngươi?"
"Có thể tính kế ngươi cái gì?" Hoắc Quang là người cô quả, lại thêm việc phải chăm sóc Lưu Văn, nghĩ một chút cũng biết hắn không có kích động, hơn nữa cũng không có gì để người khác tính kế.
"Ngươi quên à, cữu cữu ta đâu phải thật sự không có tiền, ít nhất ta có nhà mà."
"Nếu như ta xảy ra chuyện, chắc ta phải đi nơi khác làm thanh niên trí thức, có lẽ không đến nỗi muốn giết ta ngay tại chỗ."
"Cữu cữu. ." Lưu Văn cuống lên, không thể để Hoắc Quang xảy ra chuyện, không phải vì hắn có chuyện thì quyền nuôi dưỡng của nàng chắc chắn sẽ về tay Lưu gia, mà là vì những ngày sống chung vừa qua, nàng có thể cảm nhận được sự chân tình của ông dành cho nàng.
"Không nói cái này không nói cái này, mà là nói cái gì kia, có lẽ hắn ghen ghét chúng ta ở thoải mái."
"Nhà Cung gia cũng đang thiếu nhà, nếu như ta có chuyện, như vậy ta đi nơi khác làm thanh niên trí thức, ngươi một đứa nhỏ, khẳng định sẽ phải cùng ta đi."
"Vậy căn nhà này coi như để không, không chừng họ mưu đồ thế nào, họ có thể vào ở." Mặc dù nhà là tài sản riêng của nhà họ Hoắc, nhưng trong cái thời buổi điên cuồng này, tất cả đều là những chuyện có khả năng xảy ra.
Dương Hải không nghĩ tới sự tình lại như vậy, há cả miệng, "Không thể nào."
"Ta cũng chỉ là đoán thôi, cụ thể như thế nào thì ta cũng không biết."
"Rốt cuộc quan hệ giữa ta với ngươi tốt, hôm qua lúc hắn cùng ngươi đến chỗ hội họp nói chuyện, có nhắc đến kêu ta không." Hôm qua bàn quá nhiều, Hoắc Quang quên hỏi chuyện này.
Dương Hải nghĩ một lát, "Không có, thật không có hỏi ta."
"Đúng rồi, hắn cũng đâu phải không biết quan hệ của chúng ta tốt, hắn cũng biết ở trạm thu mua phế liệu có hai người."
"Không đúng, sao hắn lại biết chỗ của ngươi có hai người." Dương Hải từ trước đến giờ không bao giờ nói cho người ngoài biết tình hình công việc của Hoắc Quang, chỉ lo người khác lợi dụng.
Hoắc Quang cười cười, "Bởi vì ngươi đâu có nói, không quá hai ngày sau khi ta đi làm, Cung Tuấn đã đến chỗ ta làm việc quan sát một lượt."
"Bình thường ngẫu nhiên cũng hay đến chỗ ta dạo, lý do là đi qua đó." Vẻ mặt Hoắc Quang không được tốt cho lắm, dù sao bị người theo dõi, nói chung là cảm giác không tốt.
Không thể nào, Lưu Văn không nghĩ tới là bạn thân từ nhỏ của Hoắc Quang, vậy mà đủ kiểu tính kế hắn, chưa kể lại còn theo dõi hắn, đây là người gì chứ.
Dương Hải nghe Cung Tuấn vậy mà còn thường đến trạm thu mua phế liệu, vô cùng tức giận, "Sao, lại còn phòng bị như vậy."
"Nhưng cũng không đúng, mấy ngày nay ta có qua đó đâu thấy hắn." Nếu Cung Tuấn đến thì không có lý nào hắn lại không phát hiện.
"Chắc là bận, hoặc chắc là do ngày nào ta cũng về nhà."
"Rốt cuộc mỗi lần ta về đều phải đi ngang qua nhà Cung gia." Gần đây vì muốn dạy Lưu Văn bọn họ nên cũng không quan tâm đến Cung gia.
"Chúng ta kế tiếp sẽ không về, ngươi nói hắn có khi nào sẽ đến không?" Hoắc Quang cũng rất tò mò, Cung Tuấn có đến trạm thu mua phế liệu hay không.
A a a, Dương Hải tức điên, "Để ta thấy hắn, ta. ."
Hừ, nếu như hắn dám đến tứ hợp viện, tuyệt đối sẽ cho hắn biết, cho dù phía sau hắn có chỗ dựa, cũng có thể ra tay đối phó hắn.
"Tiểu Hải." Dương Bỉnh Hoa lên tiếng.
Nghe tiếng Dương Bỉnh Hoa, Dương Hải trùng xuống, đúng, hắn không thể kích động, nếu không sẽ liên lụy đến cha mẹ và anh cả.
"Ta biết ta biết, ta sẽ không ra tay."
"Quân tử báo thù mười năm chưa muộn." Dương Hải không ngừng lẩm bẩm câu này.
"Đúng rồi, Tiểu Quang, ngươi nói, tiểu tử Cung Tuấn đó mà đến trạm thu mua phế liệu, mà thấy chúng ta đang học thì sao?" Dương Hải chỉ lo tiểu tử Cung Tuấn kia lại nghĩ ra cách giày vò nào khác.
"Ngươi đọc sách viết chữ thư pháp đến đâu rồi."
"Cải tạo cho ngươi khỏi cái mù chữ."
"Còn về Tiểu Văn, đợi sau mùa xuân, nó sẽ phải đi học, ta sẽ dạy bù cho nó, theo kịp chương trình học là được."
"Còn Đường thi Tống từ thì không hợp." Không thể để cho Cung Tuấn thấy cái này được, nếu không tiểu tử kia chắc chắn lại nghĩ cách giày vò.
A a a a, không học thuộc thì chẳng phải là kỳ thi sẽ phải dời lại, Lưu Văn không cách nào thông qua sát hạch trước Tết sao?
Mặc dù cũng biết không nên cười, không nên vui mừng, nhưng giờ phút này hắn rất muốn cảm ơn Cung Tuấn, nếu như không vì tên ngu xuẩn kia, thì hắn đã thua Tiểu Văn rồi.
Một khi thua thì chẳng phải là cả Tết cũng không có cách nào yên ổn mà qua, cha mẹ ở nhà mà nghĩ đến chuyện này thì sẽ lại mang ra nói.
"Không có việc gì, có thể dậy sớm học thuộc, buổi sáng tinh thần tốt."
"Hoặc là đọc sách trước khi đi ngủ cũng được."
"Chỉ cần ngươi muốn học thuộc, thì luôn có thể hoàn thành nhiệm vụ." Lưu Văn nói chỉ cần muốn học thuộc thì kiểu gì cũng hoàn thành nhiệm vụ.
A a a, không thể nào, Dương Hải muốn khóc luôn, "Tiểu Văn à, ngươi có cần phải thật như vậy không."
"Ngươi không thể bỏ qua cho cữu cữu ta sao?" Dương Hải rất muốn nói, hắn thật hối hận, "Ta lúc trước sao đầu óc lại ngập nước, lại đi đánh cược với hai ngươi."
"Cữu cữu Tiểu Hải, ngươi sẽ không bỏ cuộc chứ." Lưu Văn hiếu kỳ hỏi, "Cũng tốt, ngươi bỏ cuộc thì ta cũng không cần vất vả như vậy."
Thật là quá cực khổ rồi, học thuộc lòng đâu phải là chuyện dễ dàng.
A a, không thể nào, Dương Hải bởi vì Lưu Văn mà lại cảm thấy học thuộc lòng thực sự vất vả, điều này khiến cho ý định muốn bỏ cuộc vốn có tan thành mây khói.
"Sao ta có thể bỏ cuộc, ta nhất định sẽ không bỏ cuộc."
"Ta nhất định phải chiến đấu đến giây phút cuối cùng."
"Chưa đến giây phút cuối cùng, ai mà biết được thế nào." Dương Hải vô cùng hưng phấn, vốn dĩ còn tưởng thua chắc, hiện tại biết mọi thứ đều là có thể.
Nhìn Dương Hải lại có lòng tin, Lưu Văn cười, Hoắc Quang thì nhắc nhở nàng đừng chỉ lao về phía trước, mà phải khống chế tiến độ, khiến Dương Hải có cảm giác sẽ thắng.
(Hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận