Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối

Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối - Chương 265: Đệ đệ là đại lão 69 (length: 8244)

"Tỷ, ta cũng lắp cái điều hòa đi." Lưu Bân ở điều hòa quen rồi, đột nhiên về đến nhà, cảm thấy rất không thích ứng, nghĩ tốt nhất đổi cái điều hòa.
"Tuy ta thù lao còn chưa xuống tới, bất quá ta biết nhất định sẽ không thiếu." Điền Phong đại khái nói một con số, nhưng lại làm Lưu Bân hoảng sợ.
Dù mấy năm nay đi theo Điền Phong, cũng kiếm được không ít tiền, đều là rải rác cầm, chưa bao giờ một lần tính vào tay nhiều tiền như vậy.
Vốn định chờ tiền cầm được rồi, sẽ cùng Lưu Văn chia sẻ, nhưng hắn thật sự nhịn không được, cảm thấy đã cùng tỷ tỷ cùng nhau chia sẻ phần vui sướng này.
Lưu Văn vừa rồi đếm tiền Điền Phong lì xì, nhưng chỉ ba bảy tám, muốn biết hai tỷ đệ bọn họ, một năm tiền ăn, không tính tiền thuê nhà điện nước, cũng chỉ khoảng sáu ngàn, vậy mà còn ăn không tệ, kết quả bận rộn hơn một tháng, lại được nhiều thù lao như vậy.
Lưu Văn vui vẻ nói, chuyện tốt như vậy, thật có thể thêm chút nữa.
Biết Điền Phong là người hào phóng, biết Lưu Bân lần này có thể chia được tiền, nàng thật sự kinh ngạc ngây người, "Thật muốn cho nhiều vậy sao?"
"Ta lạy trời." Lưu Văn thật không biết nên nói thế nào, "Tiểu Bân à, sau này tỷ tỷ ta, thật nhờ cậy vào ngươi."
Đây đâu phải là em trai, tuyệt đối là đại lão, đây còn là một học sinh tiểu học, vậy mà kiếm được nhiều tiền như vậy.
"Chờ ngươi cầm được tiền, cùng cha mẹ nói, họ nhất định sẽ rất vui." Lưu Cường và vợ đối với Lưu Bân kiếm được món tiền này, không coi trọng lắm, họ vui là Lưu Bân có tiền đồ như vậy.
So với thằng nhóc Lưu Lực kia, rõ ràng lớn hơn Lưu Bân hai tuổi, lại là một thằng ngốc, trừ mỗi tiết thể dục, các môn học còn lại đều rớt, dù Lưu Cường tìm gia sư cho Lưu Lực học bù, cũng không có chút tiến triển nào.
Lưu Văn nghĩ đến Lưu Hàm, vừa nghỉ hè còn khoe khoang trước mặt nàng, mặc đồ với túi xách bao nhiêu tiền, thật là đắc chí, dạo này không thấy, cũng không biết cô ta sống thế nào.
Lưu Văn thật không hiểu Lưu Cường nghĩ thế nào, dù muốn qua việc Lưu Hàm gả giàu có thể giúp đỡ nhà mẹ đẻ một chút, nhưng Lưu Hàm mới bao lớn, không nghĩ tới nhân phẩm đối tượng Lưu Hàm như thế nào.
Lưu Văn nghĩ một lát, liền không quan tâm Lưu Hàm, là do cô ta chọn, sự việc phát triển tới bước đó, hậu quả đều do cô ta gánh chịu.
"Đúng rồi, sang năm ta muốn thi đại học, sang năm tháng chín ngươi lên sơ trung, ngươi nghĩ xem lúc đó làm sao."
Vốn theo ý của Lưu Văn, định ở lại Hải thành phố học đại học, như vậy còn có thể chăm sóc Lưu Bân, nhưng hiện tại nàng muốn lên đại học nông nghiệp, lại phải đến kinh thành học.
Như vậy, đến khi đó ai chăm sóc Lưu Bân lại là vấn đề, vốn có thể cho Phùng Quyên tạm thời thôi việc để chăm sóc hắn, nhưng cô ấy giờ bận việc ở công ty, nông trường của Lưu Cường cũng cần cô ấy.
Phùng Quyên coi như không xong, Lưu Văn nghĩ nghĩ lại đau đầu, không biết nên làm sao.
"Ta ở đây, Phùng nãi nãi bọn họ đều ở."
"Hơn nữa ta cũng biết nấu cơm." Lưu Bân cảm thấy một mình cậu sống cũng không thành vấn đề, "Tỷ, cứ yên tâm đi."
"Cha mẹ công việc bận rộn." Lưu Bân từ nhỏ đã biết Lưu Cường và vợ công việc bận, trông chờ bọn họ chăm sóc cho mình, không bằng nằm mơ còn nhanh hơn.
"Ta cũng không trông chờ ông bà chăm sóc." Dù hai chị em cuối tuần vẫn về quê thăm vợ chồng Lưu Đức Phúc, nhưng quan hệ với họ cũng rất lạ lẫm.
Lưu Văn biết Lưu Bân có thể tự chăm sóc tốt bản thân, nhưng cô lo là, "Ngươi xác định ngươi không mỗi ngày bận code mà quên ăn cơm chứ?"
Thằng nhóc này một khi ngồi trước máy tính, thật sự cái gì cũng không để ý tới, tuyệt đối là loại mất ăn mất ngủ này.
Lưu Bân ngây ngô cười, biết không có cách phản bác, "Không còn cách nào, tỷ, tỷ biết đấy, lập trình một khi bắt đầu, thật sự có một ma lực, khiến người ta nghĩ phải tiếp tục làm, đến khi hoàn thành mới thôi."
Ma lực? Lưu Văn lạnh lùng chế giễu, "Ngươi coi ta là kẻ ngốc hả, toàn một đám người điên."
"Điền Phong bọn họ có thể quên ăn, quên ngủ cái gì, là vì bọn họ đã trưởng thành, họ là sinh viên, họ học cái đó, nên họ vì nó mà quên ăn mất ngủ còn coi là được."
"Nhưng ngươi mới là học sinh tiểu học, ngươi còn đang tuổi lớn, nếu ngươi không chịu học hành, ngươi cũng muốn giống như Lưu Lực sao?"
Biết Lưu Bân ghét nhất so sánh với Lưu Lực, nhưng Lưu Văn cứ lôi hai người họ ra để so sánh.
"Sao có thể." Lưu Bân rất không vui, "Không phải là ta xem thường hắn, cũng không phải là ta khoác lác, dù ta không nghiêm túc vậy, ta cũng có thể dễ dàng đè bẹp hắn."
Lưu Văn thấy Lưu Bân đắc chí thể hiện bản thân giỏi hơn Lưu Lực, chẳng lẽ những người thông minh ít sao? Nhưng mà rất nhiều người thông minh không có ngoi lên được, kỳ thực là vì nhiều người ỷ lại vào sự thông minh mà không cố gắng.
Lưu Bân nói đến đây, giọng không khỏi thấp xuống, biết lát nữa nói ra những lời này, Lưu Văn sẽ không thích nghe.
"Tỷ, ta bảo đảm, ta nhất định sẽ nghỉ ngơi đúng giờ, ta nhất định sẽ học hành nghiêm túc." Nếu đối mặt với vợ chồng Lưu Cường, Lưu Bân có thể giải thích một hai, nhưng cãi lại Lưu Văn, người nuôi lớn cậu thì cậu thật sự không dám cãi bướng.
"Ngươi nói nhiều, cũng không bằng ngươi có thể làm được."
"Đúng." Lưu Văn nghĩ đến chuyện hôm nay tán gẫu cùng Điền Phong, anh ấy chuyển một tin tức, vừa vặn có thể kích thích Lưu Bân.
Lưu Bân biết Điền Phong đã nhận được thông báo trúng tuyển của trường danh tiếng nước ngoài, nhưng đối với dự án giỏi, cậu thật sự không biết.
"Thật là giỏi quá, lại có nhiều lựa chọn như vậy." Có lựa chọn chứng tỏ là giỏi, không thì sao có cái phiền não này.
"Cũng không biết sau này ta có có được lựa chọn này không." Dù không biết dự án trong miệng Điền Phong là gì, nhưng làm có được cơ hội xuất ngoại học tập, thì dự án đó hẳn là một dự án tốt, thật ngưỡng mộ.
"Ngươi học giỏi lên, sau đó đầu máy tính này đừng có bỏ xuống, ta tin tưởng lựa chọn sau này của ngươi, cũng không thể kém Điền ca được."
"Đúng rồi, ngươi có phải tính mấy năm tới tiếp tục ở lại đây." Lưu Văn nghĩ đến việc Lưu Bân nói muốn lắp điều hòa.
Thực ra, ý tưởng này mấy năm trước cô đã có rồi, tầng gác vào mùa hè rất nóng, nhưng vì mùa hè bọn họ sẽ về quê Tân Cương nghỉ mát, cho nên cũng không quá cấp bách.
Mà lần này ở lại Hải thành phố hết một mùa hè, thật sự quá nóng, Lưu Văn cũng hy vọng có thể thoải mái một chút, chỉ lo chuyển nhà, lại thêm một chuyện phiền phức.
Lưu Bân nghe vậy, biết mua điều hòa chắc chắn thành công rồi, "Đúng đó, hai phòng nhỏ mua lúc trước không cho thuê sao, sau đó mua nhà ở, cũng là cho thuê."
Lúc trước Lưu Cường mua hai phòng nhỏ, sửa lại xong thì cho thuê, vốn vợ chồng anh định cho hai đứa mỗi đứa một bộ, họ lại cố gắng kiếm tiền mua thêm một bộ nữa.
Kết quả họ phát hiện giá nhà ở Hải thành phố tăng lên một cách ổn định không chậm, bao gồm cả tiền thuê mỗi tháng, cũng là một tiêu chuẩn, tuyệt đối là một nguồn thu nhập ổn định hàng tháng.
Vợ chồng Lưu Cường xem được liền không do dự mua nhà ở Hải thành phố, thứ nhất là đầu tư, thứ hai là chừa đường lui.
"Vậy mai mình đi mua điều hòa luôn." Thù lao của Lưu Bân chưa cầm được, nhưng thù lao của Lưu Văn đã có rồi, mua điều hòa sớm chút, cũng có thể hưởng thụ sớm.
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận