Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối

Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối - Chương 65: Bảy mươi nữ thanh niên trí thức 65 (length: 9500)

Lại lần nữa ngồi lên xe lửa, tiễn đưa vợ chồng Vương Quyên Dương Hoành.
Đúng vậy, không sai, trước khi nhập học, bọn họ đã đi đăng ký kết hôn, mặc dù cha mẹ Dương Hoành không đích thân đến nhà Vương Quyên cầu hôn, nhưng không sao, nhà họ Dương đã mua nhà ở kinh thành, đứng tên Dương Hoành, đó là thành ý của nhà họ Dương.
Vốn dĩ anh em trai của Vương Quyên biết nàng tìm người nơi khác, vẻ mặt không được tốt, dù biết nàng thi đậu đại học, dù biết sau này sẽ làm bác sĩ, bọn họ vẫn rất bất mãn, cảm thấy đối phương hẳn là nhắm vào nhà cửa của Vương Quyên.
Bọn họ lén lút không biết làm ầm ĩ ra sao, cũng khiến Vương Quyên rất đau lòng, rốt cuộc nàng đã nói sẽ không cần nhà cửa trong nhà, nhưng anh em vẫn nghĩ như vậy về nàng.
Mặc dù cha mẹ Vương Quyên rất nhanh đã áp chế bọn họ, nhưng Vương Quyên nhớ tới vẻ mặt của anh em, có mấy lời không cần nói hết ra, nhưng đều biết ý nghĩ thật của đối phương.
Sau đó Vương Quyên dứt khoát thông báo với họ, Dương Hoành dù là người nơi khác, dù trong nhà có anh trai, nhưng nhà người ta bỏ tiền ra mua nhà ở kinh thành.
Mới đầu chị dâu và em dâu của Vương Quyên không hẳn tin, rốt cuộc mua nhà là chuyện dễ sao?
Vương Quyên biết họ không tin, nhưng không sao, nàng trực tiếp nói địa chỉ nhà ra, liền trấn áp được bọn họ.
Vốn dĩ theo ý nhà họ Dương, chờ người lớn khỏe hơn chút, cha mẹ Dương Hoành sẽ đến kinh thành thăm hỏi nhà họ Vương, kết quả Vương Quyên không muốn lằng nhằng, trực tiếp cùng Dương Hoành đăng ký kết hôn, vừa vặn thủ tục đều đầy đủ.
Thế là Lưu Văn kịp dự đám cưới của Vương Quyên Dương Hoành, "Cũng không biết đến lúc họ sinh con thì ta có kịp không nữa."
Vài năm nữa sẽ thực hiện kế hoạch hóa gia đình, nếu Dương Hoành bọn họ không sinh sớm một chút, vậy chỉ có thể sinh một đứa, đặc biệt là vợ chồng họ lại mong có cả trai lẫn gái.
Lâm Viễn cất hành lý xong, phát hiện Lưu Văn đang nhìn chằm chằm ra ngoài xe, "Đang xem gì đó?"
"Ta đang nghĩ đến Dương thành thì mất bao lâu."
"Ít thì cũng phải mùa đông, nếu là mùa hè thì..." Vậy thì sẽ là nhịp điệu nướng người theo từng phút từng giây.
"Vốn định đợi lúc nghỉ lễ sẽ ra ngoài đi dạo, giờ nghĩ lại thôi vậy."
Thật sự là đại hè mà ngồi xe lửa, cả người chịu không nổi, nhưng vấn đề là không biết nghỉ đông và nghỉ hè có phải không được rời khỏi trường không.
Nhỡ đâu trường học nghỉ đông và nghỉ hè, ký túc xá cũng đóng cửa, phải làm sao?
Lưu Văn nghĩ đến đây liền buồn rầu, rốt cuộc có một vấn đề then chốt, đó chính là nàng là đứa trẻ không có nhà để về.
Về nhà Lưu gia, dù sao cũng xem là nhà mẹ đẻ, nhưng vấn đề là bên đó có hoan nghênh nàng không?
Nghĩ cũng biết chắc chắn sẽ không hoan nghênh nàng, nơi đó đất đã rộng bao nhiêu đâu, cả nhà Lưu gia người đều đã chen chúc hết cả rồi, làm sao còn cho nàng ở được.
"Ta cảm thấy trước hè, ta vẫn nên mua nhà nhỏ mới được." Lưu Văn yếu ớt nói, thật là một nhiệm vụ gian nan.
Có nhà mới tính là có nơi nương tựa, cũng có thể sắp xếp nhà của mình cho thật tốt, thích thoải mái ra sao thì bố trí vậy.
Mua nhà trước khi được nghỉ hè? Lâm Viễn cảm thấy mục tiêu này có thể, "Chắc chắn được."
"Nhà lớn mua không nổi, nhưng nhà nhỏ thì chắc chắn được." Lâm Viễn đảm bảo nói, nếu trước hè mà cũng không mua nổi một căn nhà nhỏ thì làm ăn này có được xem là kiếm tiền không?
Nghe Lâm Viễn đảm bảo, Lưu Văn gật đầu lia lịa, "Đúng đúng đúng, ta tin Lâm ca, chỉ chờ ngươi dẫn ta bay."
Lưu Văn muốn sớm chút mua nhà, còn nhà Lưu gia vì chuyện nhà ở lại đang ồn ào đến không vui vẻ.
Vốn dĩ nhà Lưu gia chỉ có một căn nhà hai gian phòng, nghe thì có vẻ lớn, nhưng không chịu nổi bảy miệng người, đã rất chen chúc rồi.
Sau khi Lưu Hà dẫn chồng con về thì có 11 người, chỗ nào cũng là người, nếu là mùa hè thì còn có thể trải chiếu dưới đất, nhưng đây là mùa đông mà, dù là trải chiếu, chẳng lẽ không cần chăn bông sao?
Vợ chồng Lưu Thành không quan tâm, dù sao phòng của họ cũng không phải phòng lớn, một nhà bốn người ở đã chen chúc đủ kiểu rồi.
Điều khiến vợ chồng Lưu Thành bực mình nhất là, bốn người này tới cửa thăm hỏi, thế mà hai tay trắng trơn, rõ ràng là từ nông trường đến, không thể mang theo chút nấm hương sao?
Trước đó Địch Mẫn vì giải quyết chuyện ly hôn ồn ào của vợ chồng Lưu Hà đã đến nông trường, Lưu Văn không phải đã gửi chút nấm hương sao, mùi vị đó tuyệt hảo.
Đáng tiếc mặc cho cha mẹ chồng viết thư về như thế nào, bóng gió ám chỉ là nấm hương ngon, nàng chỉ coi như không biết, không viết thư trả lời, cũng không gửi đồ gì về.
Vợ Lưu Thành rất không vừa ý cô em chồng này, nhưng so với người đến tay không còn dẫn cả nhà bốn người đến ở như Lưu Hà, thì không biết mạnh hơn bao nhiêu lần.
Vợ chồng Lưu Quý thấy vợ chồng Lưu Hà mang con về thăm người thân, thì rất vui mừng.
Họ luôn cảm thấy có lỗi với cô con gái này, trước kia vì không để con trai út đi làm thanh niên trí thức, đã bắt cô con gái này đi làm thanh niên trí thức, sau lại bị Lưu Văn hãm hại, không thể không kết hôn ở dưới đó.
Vốn định sẽ giúp đỡ một hai, kết quả Lưu Thành Lưu Lệ Lưu Ly làm ầm ĩ, không thể không dừng giúp đỡ.
May mắn may mắn, những ngày gian khổ này cuối cùng cũng qua, "Con cuối cùng cũng thi đỗ đại học."
"Những ngày sau này sẽ dần tốt hơn." Địch Mẫn không ngừng lau nước mắt của mình.
Lưu Lượng biết vợ chồng Lưu Hà thi tốt, biết họ đỗ đại học thì đỏ cả mắt.
Vẻ mặt rất khó chịu ngồi một bên, đặc biệt là vì vợ chồng họ trở về, mà hắn chỉ có thể nhét chung với vợ chồng Lưu Quý.
Trời biết cái giường đó đã chen chúc vợ chồng Lưu Quý rồi, thêm hai đứa con nữa, hắn lại chui vào, cũng không biết nên ngủ thế nào, còn giường của hắn, đã để cho vợ chồng Lưu Hà ở rồi.
Vợ chồng Lưu Thành yên lặng đợi một bên, dù sao Lưu Hà không mang đồ gì mà lại đã an cư, chỉ chờ ăn bữa ngon lát nữa thôi.
Để đón cả nhà Lưu Hà về, Địch Mẫn đã mua rất nhiều đồ, có thể nói là y như bữa cơm tất niên, nên lại càng không thể bỏ qua.
Hỏi han vài câu xong, "À, em gái con sao không cùng con về?" Địch Mẫn cứ nghĩ Lưu Văn cũng về, kết quả lại không thấy, có thể nói hơi thất vọng.
"Nàng đi kinh thành với một người thanh niên trí thức, con hỏi khi nào nàng đến thăm ba má."
"Nàng nói không ai chờ mong nàng cả." Lưu Hà dừng một chút, "Má hỏi nàng làm gì, nàng còn nhớ nhung gì tới ba má chứ."
Địch Mẫn rất tức tối, "Thật là lớn gan rồi, chẳng thèm nhà mẹ đẻ."
Lưu Thành lạnh nhạt nói, "Đúng vậy đó, vốn không phải con bé đi làm thanh niên trí thức, má vì không muốn Lưu Lượng đi làm thanh niên trí thức, đã bắt Tiểu Văn học sơ trung còn chưa xong đã phải đi làm thanh niên trí thức."
"Cũng may là tốt, con bé đi làm thanh niên trí thức, cũng là chuyện tốt, ít nhất trải qua cũng không tệ."
"Ở lại nhà, suốt ngày làm việc, cơm ăn toàn đồ thừa, trong lòng đó, con bé có tình cảm gì được chứ."
"Lúc trước mọi người đều nói đầu óc nó không tốt, học hành không giỏi, nhưng kết quả thế đó, người ta thi được điểm tốt như vậy, đỗ vào khoa chính quy, sau này làm bác sĩ."
Liếc Lưu Lượng, "Không giống ai đó, có thể nói cả nhà chỉ có một mình nó học hết cấp ba, biết có thi lại đại học thì viện cớ ôn bài, chẳng làm việc nhà, còn đòi tăng cường dinh dưỡng."
"Kết quả thi được có nhiêu đó, đừng nói đại học, trung cấp cũng không đỗ."
"Người thì đang lùi vào cột nhà, lại còn vừa đi làm vừa phải lo việc nhà, thi điểm số còn cao hơn hắn, sau khai giảng phải đi học trung cấp." Lưu Thành lạnh nhạt nói.
"Đúng đó, hắn còn nói tại trong nhà ồn ào quá, làm hắn không ôn bài tốt được, nên mới không thi đỗ đại học."
"Ta cũng không hiểu, người đỗ đại học thì toàn là không kiếm sống, không làm việc nhà, còn phải để cả nhà đừng ồn ào, tạo cho hắn một không gian tốt."
"Bây giờ còn nói, hoặc cả nhà mình dọn ra ngoài, hoặc là hắn thuê phòng ở bên ngoài."
"Ta nhổ vào, mặt thật là dày." Lưu Thành sau khi nghe Lưu Lượng đưa ra hai lựa chọn xong, tức muốn hộc máu.
Địch Mẫn biết chuyện Lưu Lượng đưa ra hai lựa chọn sau thì quan hệ với Lưu Thành đã không thể nào tốt được nữa.
Chỉ là không ngờ Lưu Thành vậy mà lại nói hết ra trước mặt Phạm Triết, người mới lần đầu đến nhà.
Địch Mẫn cảm thấy tim muốn nhảy ra ngoài, "Lão đại."
"Sao, không nói được sao?"
"Cũng phải, hôm nay là ngày cả nhà Lưu Hà trở về, không thể để em rể cảm thấy nhà mình không tốt."
"Tiểu Phạm, thật có lỗi quá." Lưu Thành không hề có chút thành ý nào nói, "Ta nghĩ anh cùng Lưu Hà kết hôn đã lâu như vậy, chắc hẳn cũng biết đôi chút."
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận