Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối

Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối - Chương 199: Đệ đệ là đại lão 3 (length: 7971)

Ăn cơm xong rửa sạch bát, Lưu Văn liền trở về phòng đi xem sách làm bài tập.
Chương trình học tiến độ ở tỉnh Cương so với bên trong Hải thành phố này kém đến không ít, vốn dĩ nguyên chủ tại tỉnh Cương đọc sách, thành tích không tính rất tốt, nhưng tối thiểu cũng không tính quá kém.
Nhưng đến Hải thành phố thi giữa kỳ, liền triệt để làm nàng hồ đồ, thành tích trong ban đều là đếm ngược, điểm cao nhất cũng chỉ khoảng sáu mươi điểm, lại còn có điểm không đạt.
Chính là sau lần thi đó, nguyên chủ mới hoàn toàn thay đổi, hiện tại đổi một cái tâm hồn a, đương nhiên là không có khả năng để chuyện như vậy xảy ra.
Không nói muốn thi được mấy thứ hạng đầu của niên cấp, nhưng tối thiểu hẳn là phải từ từ tiến bộ, tranh thủ thi đậu một trường cấp ba thật tốt ở Hải thành phố.
Lưu Văn kiên nhẫn giải đề, hô, độ khó không tính quá cao, nghiêm túc chút, chăm giải đề thì thành tích sẽ không quá kém.
Lưu Văn cứ giải đề đến hơn chín giờ đêm, mới xuống lầu đi rửa mặt.
Rót một bình nước nóng xong, về phòng liền chui vào chăn, tiếp tục giải đề.
Lưu Hàm xem tivi hết phim, dưới sự thúc giục của Vệ Lan, mới lưu luyến không rời đi xuống lầu rửa mặt.
Đi qua ban công lầu hai, thấy đèn trong phòng Lưu Văn còn sáng, "Có người kìa, đúng là không có phúc khí, dù đến Hải thành phố học thì thế nào."
"Xương cốt đã vậy rồi, vẫn là dân quê, nhiều thứ căn bản không cách nào bỏ được."
Lưu Hàm hừ hừ mấy câu rồi xuống lầu, đối với Lưu Văn, nàng căn bản không có bất cứ hảo cảm nào.
Mặc dù không thích phòng ở hướng bắc lầu hai có ban công này, cảm thấy lạnh, nhưng ít ra vẫn hơn ở chung một phòng với Lưu Đức Phúc bọn họ, rốt cuộc cũng có một gian phòng thuộc về mình.
Thật chán ghét chết đi, "Rõ ràng nhà mình có nhà, cứ phải ở nhà người khác."
Lưu Văn nghe thấy tiếng oán thán không hề nhỏ giọng của Lưu Hàm, biết là đang nói cho mình nghe, liền lật giấy tiếp tục giải đề.
Mặc dù Lưu Cường đã sớm quyết tâm không tranh giành căn nhà này với Lưu Cương, nhưng đó là chính hắn từ bỏ, chứ không phải bị cả nhà Lưu Cương ép buộc rồi từ bỏ.
Đúng, còn nữa là nếu như từ bỏ quyền thừa kế nhà, thì phải ký hiệp nghị với Lưu Cương, vấn đề dưỡng lão của Lưu Đức Phúc hai vợ chồng về sau sẽ toàn bộ do vợ chồng Lưu Cương lo.
Lưu Văn nhớ lại trong ký ức của nguyên chủ, vợ chồng Lưu Cương lừa được nhà rồi, lúc Lưu Đức Phúc hai vợ chồng sinh bệnh, còn nói với người thân là vợ chồng Lưu Cường sao mà vô lương tâm, không quản nhị lão trong nhà.
Hừ, lần này sẽ không để vợ chồng Lưu Cương được lợi rồi lại giẫm đạp vợ chồng Lưu Cường để lấy tiếng thơm nữa.
Lưu Hàm đi vài vòng xong mới bước chân nặng nề lên lầu, phát hiện đèn phòng Lưu Văn đã tắt.
Đã tắt đèn sớm vậy rồi sao? Lưu Hàm nhớ tới sắp thi giữa kỳ rồi, sao nàng lại từ bỏ vậy?
Cũng phải thôi, chất lượng giáo dục bên tỉnh Cương kia làm sao so được với Hải thành phố, nếu không con nhỏ đó đã không nhất quyết phải trở về đây học.
Đợi đến lúc có kết quả thi giữa kỳ, nhất định phải cười nhạo Lưu Văn một trận, cho nó biết dù có thể trở về Hải thành phố học cũng thế, nơi này không hợp với cái loại xã hạ nhân đó.
Lưu Văn nào biết Lưu Hàm đang tính đợi kết quả thi ra để cười nhạo mình, nàng bây giờ đã ngủ khò khò rồi.
Nhân lúc nước nóng trong bình còn nóng hôi hổi thì phải ngủ cho nhanh, nếu không đợi đến nửa đêm về sáng bình nước hết nóng thì sẽ không ngủ ngon được.
Lúc hơn bốn giờ sáng, bình nước nóng đã hết nhiệt, gió lại rít vào, lạnh thấu xương, Lưu Văn liền đứng dậy tiếp tục giải đề.
Là học sinh, nên phải thích ứng với nhịp điệu của năm lớp 12 trước.
Mỗi ngày Nhạc Hồng đều hơn năm giờ dậy nấu điểm tâm, một mặt là bà lớn tuổi, ngủ sớm dậy sớm, một mặt là đơn vị của Lưu Cương ở xa nhà, mỗi ngày sáu giờ đã phải dậy, sáu giờ mười lăm đã phải lái xe đi.
Thấy đèn phòng Lưu Văn đã sáng, không khỏi giật mình, đây là còn chưa ngủ hay sao?
Nhạc Hồng nhẹ nhàng gõ cửa, "Tiểu Văn?"
Lưu Văn nghe tiếng của Nhạc Hồng, biết lão bà đã dậy nấu điểm tâm, liền xoay người mở cửa phòng, "Bà nội, bà dậy rồi?"
Nhạc Hồng nhìn Lưu Văn đã mặc quần áo chỉnh tề, ngồi trước bàn đọc sách, "Dậy sớm vậy?"
Lưu Văn ừ, "Dạ, dậy rồi, bình nước nóng hết rồi, trong chăn cũng lạnh."
"Gió lùa qua cửa sổ cũng lạnh." Đã muốn oán trách thì cũng nên oán trách đôi chút, làm gì cứ phải giấu trong bụng.
Lưu Văn biết kỳ thật vợ chồng Lưu Phúc Quý vẫn có chút áy náy với Lưu Cường, dù sao cũng là trưởng tử, cho nên trong phạm vi nhất định vẫn sẽ chiếu cố Lưu Văn đôi chút.
Nhạc Hồng sờ chăn, thấy rõ ràng đã có hai lớp cửa dày mà gió vẫn lùa vào, nghĩ nghĩ, "Trong phòng bà còn hai cái chăn bông cũ, hôm nay có nắng thì bà phơi một lát, trải xuống dưới rồi đắp lên trên."
Đây là điều Nhạc Hồng có thể làm được, còn nhiều chuyện hơn, bà cũng không cách nào làm được.
"Cám ơn bà nội, đủ rồi." Mặc dù cũng có thể viết thư về nhà nhờ vợ chồng Lưu Cường gửi qua bưu điện hai cái chăn bông mới, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì thôi, chuyển nhà cũng không nên quá lỉnh kỉnh.
"Ừ." Nhạc Hồng định đi, nhưng nhớ đến sắc mặt của mẹ con Vệ Lan, "Con bé em gái của cháu từ nhỏ đã bị mẹ nó nuông chiều hơi quá. Cháu là chị gái, thì nhường nhịn nó một chút."
"Cháu biết rồi." Lưu Văn muốn nói tại sao ta phải nhường nó, sau đó nghĩ lại thì thôi, lại chẳng phải em gái mình, quản nhiều làm gì, cũng như Vệ Lan thôi.
Chuyện của vợ chồng Lưu Cương nàng cũng chẳng để tâm, đường tỷ này càng không cần quan tâm cái gì.
"Thôi, cháu chỉ muốn yên tâm đọc sách, thi lên đại học." Lưu Văn biểu thị nàng sẽ không để ý mấy chuyện này.
Nhạc Hồng nhìn chằm chằm Lưu Văn hồi lâu, phát hiện trên mặt nàng không có bất cứ vẻ khó xử nào, biết nàng thực sự nghĩ như vậy, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Xuống lầu nấu điểm tâm, nếu không Lưu Cương sẽ không kịp đi làm.
Nhìn dáng vẻ lạch bạch xuống lầu của Nhạc Hồng, Lưu Văn thở dài một hơi, "Lão thái thái cũng không dễ dàng gì."
Tiếp tục cúi đầu giải đề, còn mấy ngày nữa là thi rồi, phải nghiêm túc mới được.
Cứ thế mỗi ngày Lưu Văn đều nghiêm túc giải đề, dáng vẻ chăm chỉ học tập của nàng, Lưu Cương đều thấy trong mắt.
Thấy rõ sắp thi rồi mà cả Lưu Hàm và Lưu Lực đều đang xem tivi, căn bản không có ai có ý định về ôn bài.
Lưu Cương tuy bản thân học hành bình thường nhưng vẫn hy vọng con mình có thành tích tốt.
"Tiểu Hàm, Tiểu Lực, sắp thi giữa kỳ rồi, hai đứa không đi ôn một chút à?"
"Ba thấy Tiểu Văn đang chăm chỉ giải đề đó." Lưu Cương hy vọng có thể kích thích hai đứa con, khiến bọn chúng về học.
Không ngờ, Lưu Hàm lại chế giễu Lưu Văn một trận, "Con mà là nó thì con cũng phải học chăm chỉ chứ."
"Con xem qua vở của nó rồi, nói là cấp hai nhưng thực ra trình độ mới đến cấp một thôi."
"Ba ơi, con nói cho ba biết, lần thi này á, ba cứ xem đèn lồng đỏ treo thật cao trên đầu nó cho mà xem."
Lưu Hàm vừa nghĩ tới việc Lưu Văn sắp bị quê mặt thì trong lòng vui vẻ vô cùng, cô ta đã nghĩ sẵn ra cách trào phúng nó rồi, tóm lại nếu không chọc cho nó không ngóc đầu lên được thì cô ta không mang họ Lưu.
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận