Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối

Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối - Chương 148: Cữu cữu là đại lão 52 (length: 7999)

Lưu Văn đã hiểu, hóa ra đối phương ỷ vào không chỉ có người chồng liệt sĩ, mà còn có cha mẹ chồng và cha mẹ ruột vừa cường hãn vừa không biết lý lẽ.
Cho nên đối phương có vốn liếng này, muốn đi làm thì đi, không muốn đi làm thì không đi.
Cùng người như vậy trở thành đồng nghiệp, thật sự tốt sao? Lưu Văn rất lo lắng.
Dương Hải nghĩ đến đồng nghiệp của mình, cũng không thể so được với đồng nghiệp của Hoắc Quang, "Vậy ngươi với nàng làm đồng nghiệp sao?"
"Không đúng, ngươi là cấp dưới của nàng?" Có thể sẽ có phiền phức à, Dương Hải bất an hỏi.
"Yên tâm đi, bình thường chúng ta xử lý tốt chỗ phế thải."
"Lãnh đạo hiếm khi nào đến đây tuần tra, nếu như đến thì chúng ta sẽ nói lý do, sau đó gọi điện thoại."
"Điện thoại?" Nhà đối phương còn lắp điện thoại à, thật là lợi hại.
"Nhà người ta ở cổng lớn có một chiếc điện thoại, gọi điện thoại thông báo là nàng sẽ nhanh chóng đến ngay."
"Sau đó bình thường chúng ta đều nói nàng là một lãnh đạo rất tốt."
"Nàng cũng không ngốc, nếu chúng ta đi, lại có người khác đến, chưa chắc đã chịu thương chịu khó như chúng ta."
"Bình thường ở chỗ phế thải này đều giao toàn bộ cho chúng ta quản lý, nàng cũng không đến đây."
Trước khi Hoắc Quang và Du Thư Cật đến đây, đối phương đã làm ở đây hơn nửa năm, vốn cho rằng kiếm thêm được nhiều, sẽ có nhiều thứ đáng tiền, kết quả ngoài báo giấy ra thì toàn là đồ cũ hỏng không dùng được.
Tóm lại chẳng có thứ gì đáng tiền, ngược lại thì đủ thứ việc bận rộn, đủ thứ mệt mỏi, cho nên sau khi Hoắc Quang và Du Thư Cật đến, phát hiện bọn họ vừa thật thà nghe lời, lại chịu thương chịu khó, liền trực tiếp tìm việc làm khác.
Tâm trạng Dương Hải đã khá hơn nhiều, "Không sai không sai, tâm trạng ta đã khá hơn rồi."
"Dù sao thì cũng chẳng có ai phát tài được nhờ trạm phế liệu cả."
"Vậy được, nếu đã như vậy thì ta sẽ không điều đến trạm phế liệu làm nữa."
"Tuy rằng đồng nghiệp hiện tại của ta cũng có không ít người khó ở, nhưng ta đã thích ứng rồi, biết rõ tính tình bọn họ."
"Đúng vậy, ngươi có thể lúc rảnh rỗi hoặc buổi tối đến đây thu dọn đồ đạc."
Có người chủ động đến đây thu dọn đồ đạc, Hoắc Quang đương nhiên là ủng hộ hết mình, tuyệt đối sẽ không đẩy người ra.
Trước kia Dương Hải làm công không bỏ sức, Hoắc Quang còn có thể nhẫn nhịn, giờ hắn đã chịu khó như vậy, tuyệt đối sẽ càng hoan nghênh hơn.
"Được." Dương Hải đương nhiên biết vì sao Hoắc Quang lại nhiệt tình như vậy, không phải là cảm thấy có một lao động miễn phí như vậy, không dùng thì phí à.
Nhưng dù biết ý của Hoắc Quang, hắn cũng chỉ có thể để hắn lợi dụng, ai bảo hắn chính là muốn tìm đồ tốt.
"Đúng rồi, mấy ngày nữa chúng ta có phải về rồi không?" Tết Nguyên đán còn chưa bao lâu, Dương Hải cũng rất muốn về nhà.
"Được, về nhà thôi." Hoắc Quang biết Dương Hải bây giờ đã không phải người không có đầu óc, Cung Tuấn cũng biết hắn nghi ngờ đầu này, cũng sẽ không ra tay.
"Sau khi ngươi về, nên biết phải làm sao chứ?" Tuy rằng cũng biết đôi chút, nhưng vẫn phải nhắc nhở.
"Ta biết ta biết, ta sẽ không ngốc như thế, ta phải mau kiếm tiền."
"Không đúng, không phải vội kiếm tiền mà là không thể để đồ tốt biến mất như vậy được."
"Ta ban ngày sẽ ở chỗ này đọc sách, thu dọn đồ đạc, sau khi về thì ta sẽ bắt đầu quét dọn nhà cửa gì đó." Là lao động chính trong nhà, ngày Tết cần người làm đủ việc thế này thì phải bận rộn thôi.
Đúng rồi, sắp đến Tết Nguyên đán rồi, những ngày này đều không về nhà, trong nhà không biết bẩn đến mức nào rồi, phải bắt đầu công việc bù đầu thôi.
"Chúng ta cũng nên bắt đầu chỉnh lý nhà cửa." Trước kia Hoắc Quang không quan tâm lắm, nhà chỉ có một mình hắn, đối với hắn, nhà chỉ là một nơi để ở mà thôi.
Nhưng giờ có thêm Lưu Văn, đương nhiên phải bắt đầu chuẩn bị mọi thứ đàng hoàng thôi.
"Đúng, năm nay ăn tết thì Thái sư phụ có ăn tết cùng chúng ta không?" Trước kia Hoắc Quang ăn Tết đêm như thế nào, nàng cũng không biết, nhưng năm nay chắc là ăn tết ở nhà.
Du Thư Cật sẽ ăn Tết ở đâu nhỉ, Hoắc Quang muốn để Du Thư Cật về nhà ăn tết cùng, nhưng hắn biết, dù hắn có mở miệng thì lão nhân cũng sẽ không đồng ý.
"Sư phụ sẽ không về cùng chúng ta ăn tết." Hoắc Quang khẳng định chắc chắn.
"Sư phụ nói muốn kín đáo, có thể không xuất hiện thì không xuất hiện." Hoắc Quang biết Du Thư Cật có điều kiêng kỵ, tuy giờ không ai gây sự với hắn, cũng là vì hắn kín tiếng mà thôi.
Lưu Văn hiểu, "Ra vậy, vậy trưa chúng ta ăn cơm tất niên ở nhà, rồi tối đến ăn cơm cùng Thái sư phụ."
"Ăn xong rồi về gác đêm." Tuy rằng Lưu Văn thật sự không gác đêm cũng không sao, nhưng mà giờ mọi người sẽ gác đêm mà.
"Gác đêm làm gì chứ." Khi cha mẹ còn, hai chị em còn nhỏ, cha mẹ Hoắc Quang sẽ không để con cái gác đêm, chờ Hoắc Quang lớn lên, cha mẹ và chị đều không còn, chỉ có một mình hắn đón Tết, càng không quan tâm đến chuyện gác đêm này.
"Ngươi là một đứa trẻ con, phải nhớ giờ giấc nghỉ ngơi."
"Nếu không, sẽ không tốt cho sức khỏe."
"Qua mười hai giờ là phải đi ngủ." Hoắc Quang đã quên cả quy tắc giao thừa, ngẩng đầu nhìn Dương Hải.
"Trưa thì ăn ngon một bữa, rồi tối thì ăn sủi cảo."
"Sáng mùng một thì uống trà táo đỏ."
"Trước kia thì náo nhiệt, có đủ các quy tắc." Dương Hải nghe bà nội nói về Tết xưa, hắn cũng chỉ nghe thôi, chỉ mong cho qua cái tết này, thật không dễ dàng.
"Thôi đi, chúng ta chỉ có hai người, đơn giản một chút thôi." Hoắc Quang không muốn bị giày vò bởi mấy cái quy tắc cổ hủ đó.
"Quan trọng là một nhà chúng ta có thể ở bên nhau." Hoắc Quang nghĩ đến vợ chồng Hoắc Tư Kỳ đã mất, vốn dĩ theo kế hoạch, thì lúc này hắn đã xuôi nam để cùng họ đón tết.
Kết quả không ngờ, việc gia đình đoàn tụ đón Tết mà hắn mong mỏi lại rốt cuộc không thành hiện thực.
"Đúng, cậu ơi, còn có con mà."
"Bất kể lúc nào, hai cậu cháu mình sẽ cùng nhau vượt qua."
"Vài năm nữa, đợi cậu cưới vợ, sẽ có thêm mợ, tiếp vài năm nữa sẽ có em trai em gái."
"Trong nhà sẽ náo nhiệt lắm, con nghĩ chắc mẹ cũng sẽ rất vui." Điều mà Lưu Văn lo lắng từ trước đến nay là việc Hoắc Quang quen với cuộc sống một mình, đối với hôn nhân từ trước đến giờ không đả động, ngược lại cảm thấy không kết hôn thì tốt hơn, rốt cuộc không cần phải lo nghĩ cho ý người kia, mà giờ có nàng rồi, cũng không cần phải lo không có người chăm sóc và đưa tiễn cậu.
Lưu Văn đương nhiên sẽ không bỏ mặc Hoắc Quang, dù sao cũng là cậu ruột của mình, lúc trước nếu không có cậu, chắc hẳn cô đã phải cùng đám người Lưu gia, rồi đi vào vết xe đổ của nguyên chủ.
Tuy rằng cô sẽ không giống như nguyên chủ, ngốc nghếch bị người Lưu gia bắt nạt, mà sẽ nghĩ đủ mọi cách, để làm ra chuyện ầm ĩ, nhưng cũng làm chậm trễ mất rồi.
Hoắc Tư Kỳ không ở đây, mà thay bằng cô bé tiếp tục thúc hôn, Dương Hải không khỏi thở dài một tiếng, may mà nhà anh không có nhiều người thân, chắc không ai nói vậy.
Nhìn Dương Hải thở phào nhẹ nhõm, Hoắc Quang biết cái tên này đang cười nhạo mình, không nghĩ đến mình cũng là người cùng năm, ngay cả chị hắn cũng hối thúc chuyện cưới xin, chẳng lẽ thím Tào và bà Dương lại không hối hả chuyện của Dương Hải sao.
Dương Hải đi lính ở bên ngoài, mẹ chồng nàng dâu hai người cũng hết cách với cậu ta, chứ đối phó với Dương Hải ở nhà thì còn dễ chán.
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận