Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối

Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối - Chương 410: Xuất giá nữ 15 (length: 8679)

Lưu Văn lập tức không khỏi luống cuống, nói không ra lời.
Chuyện này cũng không ổn, muốn đổi chủ đề, “Vậy người hiện tại là được điều về nước thăng chức sao?”
Nếu không thì cũng sẽ không để Nghê Kiệt qua tới đây, nếu như có thể về nước thăng chức, Nghê Kiệt làm tốt, sau này cũng có thể như vậy thao tác.
Về nước? Nghê Kiệt lắc đầu, “Cơ bản là tới đây, đều là lãnh đạo không muốn nhìn thấy ngươi, hoặc là lãnh đạo về hưu rời khỏi bộ môn, hoặc là là ở một nơi nào đó tiếp tục chờ đợi, hoặc là là không chịu nổi, trực tiếp nghỉ việc.”
"Vậy người kia là từ chức, tự mình mở công ty mậu dịch." Nghê Kiệt ban đầu là không muốn tới Nhật Bản, dù sao hắn không phải người làm nghiệp vụ, hắn học máy móc, đến nhà máy làm việc, lại xử lý công tác kỹ thuật.
Bảo hắn làm kinh doanh, nói thật, rất là lo lắng, nhưng là không tới đây, bên nhà máy cũng không có vị trí cho hắn, chi bằng tới đây cố gắng một chút.
Thì ra không phải đợi tổng bộ triệu hồi về, mà là trực tiếp tự lập, cũng đúng thôi, chỉ có một mình tới Nhật Bản khai phá cái gọi là thị trường.
Nghe có vẻ tốt, cái gọi là mua sắm, tiêu thụ và hậu mãi, nghe rất quan trọng, nhưng vấn đề là hình như sản phẩm tiêu thụ ra không nhiều.
Về phần mua sắm đồ vật, nghĩ cũng biết, mảng này chỉ là một cái danh tiếng mà thôi, công ty trong nước có con đường mua đồ của họ, cần cái gọi là chi nhánh ở Nhật Bản mua sắm sao?
Nếu thật sự cần chi nhánh Nhật Bản mua sắm đồ, đều là đồ khó giải quyết, lại dựa vào Nghê Kiệt, người không hiểu tiếng Nhật, mù tịt về Nhật Bản mà đi mua sao?
Lưu Văn chỉ có thể nói người này, hoặc là từ chức, hoặc là giống người tiền nhiệm của hắn, tự mình lập nghiệp.
"Không sao đâu, trời không tuyệt đường người, kiểu gì cũng tìm được một biện pháp tốt." Lưu Văn cũng chỉ có thể khô khan an ủi.
“Ở đây chỉ cần cố gắng, thế nào cũng mở ra được thị trường.” Lưu Văn thật ra cũng không biết đối phương tại sao lại từ chức.
Là cảm thấy nhiệm vụ nặng, không có cách nào hoàn thành, cũng không có cách nào về nước, thêm vào đó cảm thấy dù sao cũng phải cố gắng, chi bằng ở lại Nhật Bản lập nghiệp, hoặc là trong tay có chút tài nguyên, lười nghe bên trong nước lải nhải, trực tiếp lập nghiệp, đều là chuyện có khả năng xảy ra.
Nhưng mà nghĩ cũng biết, đối với Nghê Kiệt là một đả kích rất lớn, Lưu Văn quyết tâm, nếu là hàng xóm, nói cho cùng là người hữu duyên, thêm nữa hắn cũng lười nấu cơm.
"Thế này đi, ta mời ngươi ăn cơm."
"Không cần, không cần." Nghê Kiệt tuy khá phiền muộn, nhưng cũng chưa nghèo túng đến mức để Lưu Văn phải mời khách.
Đặc biệt là giúp hắn không ít việc, vừa là cùng quản lý viên giao lưu, lại giúp hắn dọn phòng, đâu có ý tứ gì để Lưu Văn mời khách.
"Tôi mời khách, cảm ơn cậu giúp đỡ." Nghê Kiệt cũng biết Lưu Văn vừa giúp đỡ, vừa bỏ công sức, chứ không phải là cái gì tình nghĩa hàng xóm.
Ở đơn vị lâu, hắn biết dựa vào người là không đáng tin, kể cả lần này hắn sẽ phải tới nơi biên cương này, chẳng phải do người sư phụ hắn tin tưởng ra tay đâm một đao hay sao?
Không sao cả, tới Nhật Bản bắt đầu lại cũng có sao đâu, dù là bất đắc dĩ, vội vàng đến Nhật Bản, nhưng mà hắn cũng đã làm một phen điều tra.
Hai người tiền nhiệm trước đây, bọn họ đều không có trở về công tác ở trong nước, đều ở lại Nhật Bản lập nghiệp.
Tuy rất giống như việc làm của bọn họ cũng không lớn, nhưng ít nhất cũng là một con đường, hơn nữa cho dù hắn có thể nhịn đến khi được triệu hồi về, cũng chưa chắc có chức vụ tốt, cũng bỏ lỡ một cơ hội phát triển rất tốt, chi bằng cân nhắc lại phương hướng sự nghiệp.
Nghê Kiệt cũng không phải là mọt sách thuần túy, chuyện đã đến nước này rồi, điều chỉnh phương hướng cho phù hợp cũng không tệ.
Chỉ là có một số chuyện không vội được, phải từ từ từng bước phát triển, mà công việc hiện tại là khá tốt.
Chỉ là sau này nên thao tác thế nào, vẫn phải suy nghĩ kỹ, dù sao cũng không vội, còn có vài năm có thể cân nhắc.
"Cậu yên tâm, tôi sẽ không nói với người nhà chuyện tôi gặp cậu ở Nhật Bản." Nghê Kiệt biết Lưu Văn lo lắng điều gì.
“Hơn nữa cậu chắc cũng không biết, em trai cậu mấy hôm trước đánh bạc, đem cả nhà cửa đều đặt lên đó.” Nghê Kiệt biết được, cũng là bởi vì người đòi nợ ép tới cửa, vừa lúc hắn ở nhà thì biết chuyện này.
Lưu Trí đánh bạc đến mức mất nhà? Lưu Văn hơi ngạc nhiên một chút, nhưng cũng không quá kinh ngạc, “Bình thường thôi.”
"Bọn họ vẫn luôn chiều Lưu Trí, mặc kệ nó làm gì, đều không nỡ đánh mắng, cũng chỉ là nói miệng vài câu."
“Hơn nữa cuối cùng đều sẽ giúp Lưu Trí xử lý tốt mọi chuyện.” Lưu Văn cũng không hỏi lần này vợ chồng Lưu Năng muốn giúp giải quyết chuyện này như thế nào.
“Mặc dù tôi không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà những nhân viên tạp vụ cùng thời với tôi trở về nói, bọn họ gặp ba của cậu ở sân bay hỏi vì sao cậu không về.”
"Tôi nghĩ bọn họ chắc nghe tin tôi không về, họ cho là công ty nhà máy cũ của tôi, cùng tôi giấu họ.”
"Nhưng mà có thể khiến bọn họ gấp gáp như vậy đến sân bay tìm tôi, chắc chắn là xảy ra chuyện lớn, nếu không thì bọn họ không có chịu khó vậy đâu."
“Nhà cửa bị thế chấp cũng là chuyện tốt, hết tiền rồi, Lưu Trí mới có thể an phận.” Điều đó là không thể, Lưu Trí con người này, thật là sinh mạng không ngừng, chiến đấu không ngừng, chắc chắn vẫn đủ kiểu phá của.
Loại con trai này là do vợ chồng Lưu Năng dung túng mà ra, cứ để bọn họ phải lo đi, Lưu Văn chẳng quan tâm.
Lỡ vợ chồng Lưu Năng bị thằng con phá gia chi tử này làm tức chết, vậy thì lại hay, có thể dứt khoát không cần lo chuyện vặt vãnh nhà Lưu nữa.
Tiếc thay, người xấu sống lâu, vợ chồng Lưu Năng vì thằng Lưu Trí không nên thân, sẽ cố mà gắng gượng thôi, đâu có dễ dàng "hôi phi yên diệt".
Không có nhà cửa, cái thằng Lưu Trí đó có yên ổn được không? Nghê Kiệt cũng không nghĩ như vậy, lần này nếu không thể trả nợ, những người đó lại làm ầm ĩ.
Lần này vợ chồng Lưu Năng cũng không biết nói qua đường nào, giải quyết vấn đề nợ nần, thằng Lưu Trí đó không biết sẽ còn làm ầm ĩ ra sao.
Nghê Kiệt nghĩ, thấy cách tốt nhất là giúp bố mẹ mua lại một căn nhà nhỏ, rời xa căn nhà cũ mới là thượng sách, như vậy cho dù nhà Lưu lại xảy ra chuyện yêu ma quỷ quái gì, cũng không thể làm phiền tới bọn họ.
Chỉ là mua nhà cần tiền, trước đó anh ta vừa mới mua nhà ở kinh thành, còn đang trong tình trạng vay nợ, trong tay cũng không có nhiều tiền cho lắm.
Vẫn là chỉ có thể ở đây một thời gian, nhưng mà nghĩ tới tin tức thu được trước đó, "Khu nhà cũ kia, đại khái là có khả năng bị di dời."
"Nhưng mà cậu biết đó, hàng năm đều có tin tức ngầm lan truyền như vậy." Mọi người đều mong đợi phá dỡ, như vậy sẽ có thể chia nhiều nhà, đến lúc đó có thể đem nhà cho thuê, có thể lấy được nhiều tiền thuê nhà hơn.
Giờ đã phá dỡ sao? Lưu Văn ngẩn ra, hình như trong ký ức của nguyên chủ, nhà cửa không có sớm bị phá dỡ như vậy, hình như trước khi nguyên chủ mất, cũng không có phá dỡ.
Nhưng mà một số hộ có thực lực, sau khi mua nhà ở bên ngoài, đã nhao nhao rời xa nhà cũ, dần dần trở thành nơi tụ tập của người nơi khác đến.
Vợ chồng Lưu Năng không có thực lực này mua nhà, vẫn là do chồng Lưu Lỵ không chịu được, dù sao tốt xấu gì cũng là một ông chủ, sao có thể để bố vợ ở cái nhà như vậy, nói ra chẳng phải mất mặt hay sao.
Nhà thì mua, nhưng cũng biết vợ chồng Lưu Năng chiều Lưu Trí như thế nào, lại biết cậu em vợ này bất học vô thuật thế nào, bèn đăng ký căn nhà dưới danh nghĩa mẹ anh ta, như vậy không cần lo nhà Lưu Năng làm ầm ĩ.
Lưu Văn biết khả năng nhà cửa bị phá dỡ không lớn, nhưng bây giờ mọi người nghe tin có phá dỡ, vẫn sẽ kích động một hai.
Đặc biệt là vợ chồng Lưu Năng, biết có khả năng bị di dời, đương nhiên sẽ không trơ mắt nhìn căn nhà cũ bị thế chấp với cái giá bèo bọt, sẽ nghĩ cách gom tiền.
Cứ xem vợ chồng Lưu Năng cố gắng thế nào đi, Lưu Văn cảm thấy rất thần kỳ, mặc kệ gặp nguy hiểm gì, đều có thể tìm cách giải quyết mọi chuyện, đáng tiếc sinh con trai thì lại chẳng ra gì.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận