Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối

Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối - Chương 295: Đệ đệ là đại lão 99 (length: 8071)

Lưu Văn nhìn đến Lưu Hàm, đương nhiên không thể không so đo với Lưu Bân.
Lưu Bân biết hôm nay sẽ gặp Lưu Hàm, đối với cái người nước ngoài thường xuyên đến nhà sửa chữa đồ đạc kia, hắn cũng rất quen.
"Bọn họ làm sao có thể đi cùng nhau." Mặc dù tay nghề của người đó không tệ, nhưng xét về mặt con người thì thật không ra gì, sẽ đánh phụ nữ, đặc biệt là sau khi uống rượu.
Lưu Văn nhún vai, "Ta không biết."
"Hôm nay ta thấy nàng cũng giật mình một cái, ngươi không biết đâu, già hơn nhiều lắm." Lưu Văn muốn miêu tả một chút, nhưng rồi nghĩ lại, căn bản không cần thiết, có thể cho Lưu Bân xem video là được.
Lưu Bân xem Lưu Hàm qua video theo dõi, cũng hết hồn, "Sao lại già đi nhiều vậy."
Lưu Bân nhớ Lưu Hàm còn không lớn tuổi bằng Lưu Văn, nhưng không ngờ nàng lại già thành ra thế này, "Xem ra là sống không tốt."
"Nhưng mà lúc trước nàng đi không phải đã cuỗm đi một món tiền lớn sao, lẽ ra không thể sống khổ thế này được."
Chỉ cần không quá phung phí, cuộc sống không nên tồi tệ đến mức này, Lưu Bân không hiểu.
Lưu Văn cũng không hiểu, "Ta đoán chừng, rất có thể là nàng gặp phải tra nam, hoặc là bị mấy kẻ gọi là có thể giới thiệu cơ hội kiếm tiền ngon cấp cho lừa gạt."
Rừng lớn, người nào cũng có, mấy cái gọi là có tin tức nội bộ, kỳ thật phần lớn đều là lừa gạt, nếu có cơ hội ngon ăn vậy, chẳng lẽ họ lại không tự mình kiếm tiền?
Lưu Bân à một tiếng, "Đúng, sau này không thể gọi hắn là đàn ông của nàng." Lưu Bân suy đoán tại sao Lưu Hàm lại khổ sở như vậy, rất nhanh nghĩ đến một vấn đề rất mấu chốt.
"Không gọi hắn là đàn ông của nàng?" Lưu Văn nhanh chóng hiểu ra, "Là không thể gọi hắn."
Lưu Hàm này vốn dĩ là người nhẫn tâm, biết bọn họ hai chị em hiện giờ sống tốt, liệu có xúi giục người nước ngoài ra tay với họ không.
Hoặc giả không thể xúi giục gã đàn ông ra tay với họ, liệu có vung tiền thuê người khác xuống tay.
Lưu Văn không thể không đề phòng, dù đạo tặc dám ra tay với người giàu không nhiều, nhưng có một số việc vẫn nên phòng một hai.
"Đúng, tỷ, ta thấy cái phòng này, không ổn lắm, ta muốn đổi nhà." Lưu Bân thật ra vẫn luôn suy nghĩ về một vấn đề, có nên đổi nhà hay không.
Nhưng nghĩ đến đổi nhà rất phiền phức, liền không muốn đổi nhà, nhưng bây giờ biết Lưu Hàm đã biết rõ tình hình gia đình mình, cho dù đổi nhà phiền phức, hắn cũng vẫn muốn đổi.
Đổi nhà? Cũng vì Lưu Hàm biết họ ở đây sao? Lưu Văn nghĩ ngợi một lần nữa, "Ta thấy cũng được."
"Vậy ngươi định chuyển đi đâu?" Lưu Văn biết Lưu Bân mua nhà rất kén chọn, căn nhà hiện tại cũng không biết xem đi xem lại bao nhiêu lần.
"Ta..." Lưu Bân nhớ lại lần trước xem nhà, xem rất lâu, mới chọn được một căn tương đối vừa ý, nếu cứ thế mà tìm một căn khác vừa mắt, không phải dễ.
Lưu Bân nghĩ lại những lời Điền Phong nói lần trước, "Tỷ, tỷ nghĩ sao, nếu như ta đi mua đất, ta tự mình xây nhà."
Phải nhỉ, sao hắn không nghĩ đến chứ, tuy có hơi phiền toái, nhưng chắc sẽ xây được căn nhà như ý hắn.
Tự mình xây nhà? Lưu Văn ngẫm nghĩ, "Ta thấy cũng được, đỡ ồn ào ngươi."
"Đúng rồi, phòng của ta, có thể xây theo yêu cầu của ta không." Lưu Văn biết Lưu Bân nhất định sẽ chừa cho nàng một phòng, nếu đã vậy, nàng muốn trang trí theo ý mình.
Trang trí phòng theo ý Lưu Văn hả, Lưu Bân ngẫm nghĩ, "Ta cũng không để phòng sẵn cho tỷ trong đó, trực tiếp để lại một khu đất trống, tỷ vẽ bản thiết kế, ta cho người xây, nơi đó cứ theo ý tỷ mà xây."
"Đến lúc đó tỷ cũng có thể tiếp đãi bạn bè ở trong đó." Tuy sự nghiệp của Lưu Văn là ở trong nước, nhưng nàng cũng từng du học ở Mỹ, có không ít bạn bè, cũng có thể thoải mái tiếp đãi bạn bè.
Oa, trực tiếp cho nàng đất, để nàng tự xây nhà? Lưu Văn kích động, "Được nha được nha, em trai à, em đối với chị thật tốt."
"Em trai tốt như vậy, là của nhà ai thế." Lưu Văn hưng phấn ôm Lưu Bân nhảy tưng lên.
"À mà, cái đó, em không định thương lượng với bạn gái một chút sao." Hết kích động Lưu Văn chợt nghĩ ra một chuyện rất quan trọng, làm vậy chẳng phải phá hỏng thế giới hai người hạnh phúc của Lưu Bân hay sao.
Không phải nói bạn gái Lưu Bân không tốt, mà là ai cũng vậy, chắc không thích sống chung với gia đình bạn trai đâu, đặc biệt là bạn gái của Lưu Bân lại là người nước ngoài.
"Không cần hỏi cô ta, bọn anh chia tay rồi." Lưu Bân bình tĩnh nói, "Đây là nhà của anh, anh muốn cho ai ở thì cho người đó ở."
"Cho dù là vợ của anh, cô ta cũng không có địa vị cao bằng tỷ." Lưu Bân đã nói đến mức này, có lẽ sẽ khiến vài người phụ nữ khó chịu, nhưng chuyện đó là không thể tránh.
Lưu Văn không ngờ mấy hôm trước còn là đôi chim cu ríu rít, vậy mà đã chia tay rồi, thật là mắt tròn mắt dẹt, "Không phải hai người rất tốt sao, sao đột nhiên lại chia tay?"
Lưu Văn biết dù Lưu Bân có tiền, cũng không phải tay chơi, cũng không biết đóng kịch, sẽ không rõ ràng tình cảm không tốt, mà cứ phải làm ra vẻ ân ái.
Thêm vào sau đó Lưu Bân nói ra mấy lời này, Lưu Văn không khỏi ngập ngừng, "Chẳng lẽ cô ta nói lời gì khó nghe sao?"
"Không sao đâu, tỷ đừng để ý cô ta." Nhớ đến cô bạn gái vừa chia tay, dám nói mấy lời đó ngay trước mặt mình, tâm tình anh siêu cấp khó chịu.
Không cần để ý cô ta, được rồi, Lưu Văn hiểu rồi, "Thế này đi, tỷ đây cũng có tiền mà."
Lưu Văn không hề khách sáo với Lưu Bân, hồi trước đến Mỹ học một năm, tuy ban đầu là do Lưu Bân đưa ra, nhưng đến Mỹ rồi, nàng cũng quen biết không ít bạn bè, Sau đó cùng bọn họ hùn hạp đầu tư cổ phiếu các thứ, tuy về sau nàng về nước phát triển, nhưng ai cũng biết nàng có cậu em lợi hại, lần đầu khởi nghiệp đã thành công không nói, mà tương lai thì còn rất xán lạn, Lưu Văn tự thân ở trong nước cũng phát triển rất tốt, mối quan hệ đương nhiên vẫn duy trì.
Mỗi lần Lưu Văn đến Mỹ, họ đều dành chút thời gian gặp gỡ, tụ tập đôi ba bữa, còn họ mà sang Trung Quốc thì, đương nhiên Lưu Văn cũng phải bay đến cùng họ hội họp.
Cho dù có dính dáng chút quan hệ lợi ích, nhưng gặp gỡ hợp lý, vẫn rất cần thiết.
"Bọn mình cần phải phân rõ vậy sao?" Hành động của Lưu Văn, khiến Lưu Bân rất buồn, không hiểu tại sao bỗng muốn thế.
Lưu Văn hiểu vì sao Lưu Bân buồn vậy, từ khi nàng lên kinh học, hai chị em gặp nhau hằng năm cũng không được mấy lần, dù năm đó, nàng đến Mỹ du học, vì ở khác nơi, số lần gặp nhau của họ cũng không nhiều.
Càng không cần nói, sau khi tốt nghiệp, nàng về nước làm việc, Lưu Bân thì lại bận bịu học hành, lại vội vàng khởi nghiệp, đều không có thời gian về nước, thời gian đoàn tụ của họ không nhiều.
Ví như những ngày nàng ở Mỹ này, không đi làm, thì cũng đi gặp bạn bè, Lưu Bân thì cũng bận bịu công việc, hai chị em đàng hoàng ngồi cùng nhau tâm sự không được bao lâu.
Lưu Văn nhớ đến cái người rõ ràng luôn miệng nói muốn về hưu mà vẫn cứ đi làm kia, Lưu Cường, "Ta thấy cả nhà ta, cần thiết phải hằng năm đi du lịch cùng nhau một lần."
"Được thôi." Lưu Bân không hề suy nghĩ, liền lập tức đồng ý.
"Ta thấy cả nhà nên hằng năm đi du lịch cùng nhau một lần, nếu không ta thấy tình cảm sắp lạ lẫm rồi."
Tuy còn chưa hỏi vợ chồng Lưu Cường, nhưng Lưu Văn biết họ sẽ không từ chối.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận