Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối

Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối - Chương 81: Bảy mươi nữ thanh niên trí thức 81 (length: 8236)

Lưu Lượng ở trên giường ngủ mơ mơ màng màng, bỗng nghe được Địch Mẫn một tiếng khóc lớn, khiến hắn giật mình không nhẹ.
Nghĩ chẳng lẽ Địch Mẫn lại cãi nhau với chị dâu cả sao? Hắn xoay người chuẩn bị ngủ tiếp, dù sao đôi mẹ chồng nàng dâu này, ồn ào nhỏ mỗi ngày, cãi vã lớn ba sáu chín, hắn cũng đã quen rồi.
Lưu Lượng thật không hiểu đôi mẹ chồng nàng dâu này nghĩ cái gì, biết rõ hàng xóm xung quanh đều đang xem nhà hắn náo nhiệt, lén không biết bàn tán thế nào, kết quả các nàng còn tiếp tục cãi nhau làm gì.
"Lại nhịn thêm chút ngày, ta liền có thể rời khỏi bọn họ." Chờ sau khi thi lên đại học, tuyệt đối tuyệt đối sẽ không trở về, dù sao căn nhà này cũng không phải của hắn.
Về phần phụng dưỡng Lưu Quý phu thê, Lưu Lượng đã nghĩ xong, Lưu Quý phu thê có lương hưu, nhà lại là cho Lưu Thành, lẽ nào hắn không nên gánh vác vai chính nuôi dưỡng cha mẹ sao?
Lưu Lượng nghe ngóng, cảm thấy mọi thứ không đúng, bởi vì hắn nghe được là khuê nữ mang về hải sản mà đều bị con dâu lấy hết.
Ai trở về? Lưu Lệ? Điều đó không thể nào, người chị hai có tiền đồ này sau khi kết hôn, rất ít khi về nhà, cho dù về cũng là tay không.
Đặc biệt là hải sản tươi ngon như vậy, nàng không mang đi quan hệ sao?
Lưu Hà? Nghĩ cũng không có khả năng, lần trước tay không trở về đã khiến mọi người tức giận, đặc biệt là sau đó sự việc phát sinh, khiến Lưu Hà tức đến mức tuyên bố sẽ không trở về nữa.
Hắn không biết Lưu Hà có hối hận không, nhưng hắn biết Lưu Quý phu thê chắc chắn không chịu thua, nếu bọn họ đã không chịu thua, người sĩ diện như Lưu Hà không thể nào trở về dễ dàng vậy được.
Không phải các nàng, vậy chỉ còn một khả năng, đó là Lưu Văn?
Nhưng nghĩ lại cũng không đúng, những năm nay nàng đã nói rõ không muốn liên hệ nhiều với nhà, sao lần này lại quay về.
Lưu Lượng nằm trên giường suy nghĩ không thể tưởng tượng nổi, mặc kệ, "Ta dậy xem thế nào đã."
Lưu Lượng nhanh chóng leo ra khỏi chăn, "Hô, lạnh quá."
"Lạnh thật, mùa đông lạnh quá, không biết phương Bắc mùa đông làm thế nào."
Lưu Lượng bỗng nhiên lo lắng, nếu thực sự đi phương Bắc học, một mình mùa đông này biết làm thế nào, "Thôi, ta thấy nên hỏi Lưu Hà một chút."
Mặc dù lần trước cả nhà bọn họ trở về, Lưu Lượng lâm vào xoắn xuýt mình không giỏi bằng Lưu Hà, không có giao lưu nhiều với nàng.
Bất quá không sao, dù gì họ là anh em sinh đôi, là anh em ruột thịt, hắn có tương lai tốt, chẳng phải cũng giúp đỡ được ít nhiều sao.
Lưu Lượng nghĩ đến bài thi đại học lần trước, dù rằng hắn đã thêm chút mắm muối, nói có thể thi được Q đại B đại, bất quá chắc chắn hắn sẽ thi đậu đại học ở Kinh Thành.
"Nói tóm lại, ta nhất định phải đi Kinh Thành."
"Nắm lấy cơ hội." Lưu Lượng không ngừng tự cổ vũ, nói với mình, hắn rất giỏi, như thế mới có thể bò ra khỏi ổ chăn ấm áp.
Vừa sửa sang lại tóc, Lưu Lượng vừa mở cửa phòng đã thấy trong phòng khách một cô nương ngồi, nhìn qua thì không quen, nhưng cứ thấy hơi quen thuộc.
"Cô là?" Lưu Lượng chủ động chào hỏi.
"Tam ca, ta là Lưu Văn." Lưu Văn nhiệt tình chào Lưu Lượng, biết đối phương có lẽ bị nàng làm cho giật mình.
Bất quá nàng cũng hết hồn vì Lưu Lượng, khi xưa lúc nàng đi làm thanh niên trí thức, người này rất ngạo khí, tinh thần cực kỳ tốt, còn giờ trông người này gầy guộc, cứ thấy như một trận gió lớn thổi qua là bay đi mất.
"Sao cô gầy thế này?" Năm ngoái tháng bảy bị ốm một trận, bị viêm phổi thì phải, nhưng dưỡng nửa năm rồi, sao vẫn như vậy, lẽ nào không dưỡng tốt sao?
Không đúng, Địch Mẫn đối với đứa con này quan tâm không ít, không thể nào không chăm sóc tốt chứ.
Có lẽ là sau lần bị bệnh, không có dưỡng sức tốt? Muốn dặn dò một tiếng, dù gì thi cử quan trọng, nhưng sức khỏe cũng quan trọng, nếu như không dưỡng sức khỏe tốt, nhỡ khi thi cử lại phát bệnh thì làm thế nào.
Mấy năm nay vì cố kị việc làm lỡ thời gian của đám người kia, có thể không cần bằng tốt nghiệp cấp ba, nhưng sau này có cần không?
Không đúng, Lưu Lượng có bằng tốt nghiệp cấp ba, Lưu Văn nghĩ đến đây, quyết định không nói nhiều lời.
"Sau khi bệnh, thân thể vẫn chưa khỏe lại." Lưu Lượng nhẹ giọng ho khan.
"Thi cử quan trọng, sức khỏe cũng quan trọng." Không nói gì cũng không được, nhưng không nói nhiều.
Lưu Lượng cũng muốn dưỡng cho khỏe chứ, "Biết làm sao, giờ ta không có thu nhập, nhà cửa giờ lại là của anh cả, ta chỉ là ăn nhờ ở đậu, không thể yêu cầu nhiều." Lưu Lượng tội nghiệp nói.
Lưu Văn im lặng nghe, nàng hiện tại cũng chỉ là người đi học cầm trợ cấp, đâu có đủ năng lực giúp Lưu Lượng, huống chi trước kia còn bán chỗ làm, có thu nhập năm trăm tệ.
Lưu Lượng chỉ muốn Lưu Văn biết được tình cảnh của mình giờ thảm thế nào, có thể giúp đỡ đôi chút.
Ai ngờ cô nàng chỉ nghe như thế, không nói gì cả, không khỏi rất thất vọng.
"Đúng rồi, lần này cô về ở mấy ngày?"
"Sao không báo trước." Lưu Lượng nghĩ một lúc, hình như không có thư báo.
"Ý tưởng đột xuất, hè này có lẽ tôi phải đi bệnh viện thực tập." Lưu Văn giải thích thêm.
Thực tập à, Lưu Lượng trong lòng dao động, may mắn, hắn tháng bảy thi cử, tháng chín mới vào đại học nhập học, còn Lưu Văn thì đã muốn đi thực tập.
Cùng là thi đỗ đại học, kết quả vẫn khác xa, người ta đã muốn tốt nghiệp hơn hắn hai năm.
Càng khiến Lưu Lượng lo lắng là, vị trí làm việc vốn có hạn, người tốt nghiệp sớm sẽ có lợi thế, có thể sớm giành vị trí.
Chờ hắn tốt nghiệp vào đơn vị, thì nhóm sinh viên tốt nghiệp sớm có lẽ đã có chỗ đứng vững chắc rồi.
"Thật là một bước chậm, từng bước chậm." Lưu Lượng thở dài một hơi.
Lưu Văn biết Lưu Lượng lại bắt đầu lo cái này lo cái kia, nàng muốn nói là, trước khi lo mấy chuyện này, cậu nên nghĩ xem mình thi đậu đại học đã.
Nhưng nhìn đối phương dáng vẻ yếu đuối, thôi, không nên đả kích hắn, nhỡ đâu nói nặng lời một chút, lại ảnh hưởng đến tâm lý yếu ớt của hắn thì biết làm sao.
Thật mà đả kích Lưu Lượng, Địch Mẫn sẽ không tha cho nàng, từ lúc vừa gặp mặt sáng nay, đã có không ít lời không vui vẻ gì với nàng rồi.
"Thật, tôi thấy tiếc quá, sao cậu không thi đại học ở Kinh Thành, nếu không thì ba chúng ta có thể đoàn tụ ở Kinh Thành rồi." Lưu Lượng thấy Lưu Văn thay đổi nhiều quá, đã không còn là cô bé hoàng mao Lưu Văn trong trí nhớ của hắn, thật không biết phải nói thế nào.
Ai cũng nói Lưu Hà xinh đẹp, nhưng Lưu Lượng thế nào lại thấy Lưu Văn đẹp hơn nhiều.
"Không muốn ở gần Lưu Hà bọn họ."
"Tôi cảm thấy cứ cách xa ra vẫn tốt hơn." Lưu Văn thản nhiên nói.
"Dù sao tôi cũng quen ở một mình, quen tự mình xử lý mọi việc, không có ai giúp đỡ cả." Lưu Văn biết Lưu Lượng muốn nói gì đó.
Lưu Lượng uống một ngụm nước, thật lòng mà nói thì đã từng nghe Lưu Thành nói, do Lưu Quý phu thê bất công, khi dễ Lưu Văn đủ đường, bây giờ người ta không để ý đến nhà Lưu gia, hỏi họ có hối hận không.
Lưu Lượng nhớ lúc trước Lưu Quý nói sẽ không hối hận, ông vẫn còn những đứa con khác, nhưng có lần nằm trong chăn, Lưu Quý phu thê cho rằng hắn ngủ, nên đã bàn luận đôi câu.
Mặc dù từ đầu đến cuối không hề nhắc đến hai từ "hối hận", nhưng qua tiếng thở dài nhiều lần của Lưu Quý, cũng có thể biết được rằng, thật ra họ có chút hối hận.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận