Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối

Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối - Chương 618: Gả cho phượng hoàng nam nữ hài 74 (length: 8955)

Ngẩng đầu lên liền thấy Đới Hải nhìn chằm chằm Lưu Văn xem, điều này khiến trong lòng nàng rất là không thoải mái.
Nàng thật hối hận, sớm biết bọn họ lại muốn cùng một nhà hàng ăn cơm, nàng nên trực tiếp đổi chỗ ăn cơm.
Lại không muốn đổi nhà hàng ăn cơm, cũng hẳn là thấy nhân viên phục vụ sắp xếp họ ngồi cùng nhau, nàng nên đề xuất mong muốn có thể đổi chỗ.
Phương Mạnh Nhàn thật là hận chết chính mình, không hiểu lúc trước sao mình không dũng cảm hơn một chút.
Bây giờ thì hay rồi, món ăn đều đã gọi xong, lại muốn đổi chỗ, đừng nói nhân viên phục vụ có đồng ý hay không, xem bộ dạng Đới Hải, hẳn là cũng sẽ không đồng ý.
Không có cách nào, Phương Mạnh Nhàn cũng chỉ có thể hung hăng nhìn về phía Lưu Văn, người sau đương nhiên chú ý đến hành động của Phương Mạnh Nhàn và Đới Hải.
Phương Mạnh Nhàn nghĩ ngợi lại thấy có gì đó không ổn, cả buổi nàng và Đới Hải đã nói chuyện sao?
Có thể nói trừ lúc ban đầu chào hỏi ra, thời gian còn lại, thật sự là một chữ cũng không nói.
Cũng là do Đới Hải tự mình nhìn nàng chằm chằm không ngừng, kết quả Phương Mạnh Nhàn lại cảm thấy do mình làm không tốt.
Lưu Văn có thể tin chắc, bữa cơm này hẳn là Phương Mạnh Nhàn mời khách, kết quả dùng nhiều tiền mời người trong lòng ăn cơm, lại đổi lấy kết quả như vậy.
Thôi đi, đổi thành nàng mà nói, chắc cũng sẽ phiền muộn như vậy, biết có người tâm tình không tốt, Lưu Văn tỏ vẻ nàng người lớn lượng, không cần thiết so đo với Phương Mạnh Nhàn.
Còn nữa là đồ ăn nàng gọi cũng đã lục tục bưng lên, trước mặt là mỹ thực, ai còn rảnh quan tâm đến chuyện của Phương Mạnh Nhàn và bạn trai cô ta là Đới Hải chứ.
"Ba, không vội, hôm nay chúng ta có thể thong thả đi dạo." Hôm nay cũng không có kế hoạch gì, có thể từ từ lựa chọn quần áo thích hợp.
Nói tóm lại, hôm nay dù có tiêu gần hết số lương vừa nhận được, Lưu Văn cũng tỏ vẻ không thành vấn đề.
Lưu Đống đã sớm chú ý đến Phương Mạnh Nhàn và bạn cô ta nhìn chằm chằm Lưu Văn không rời mắt, sớm đã là các loại bất mãn, nếu không phải đây là nơi công cộng, hơn nữa bọn họ lại là kẻ giảo hoạt, đến lúc đó không biết sẽ giảo biện thế nào.
Cách tốt nhất đương nhiên là ăn xong đồ nhanh chóng rời đi, bây giờ nghe Lưu Văn nói vậy, Lưu Đống nghĩ ngợi cũng thấy đúng.
Họ cũng là trả tiền đến ăn cơm, dựa vào cái gì phải e dè hai người này.
Phương Mạnh Nhàn biết Lưu Văn không phải người nhỏ nhen, trước đây ra ngoài ăn cơm đã có thể thấy rõ một hai.
Dù đã chuẩn bị tâm lý, biết đồ ăn Lưu Văn gọi sẽ không ít.
Nhưng mà khi nhìn thấy trên bàn của Lưu Văn có nhiều món như vậy, hơn nữa còn có vẻ ăn không xuể, lại nhìn xem bàn của họ đã đủ món rồi.
Thôi được, mặc dù nguyên liệu nấu ăn không nhiều, nhưng đĩa đựng thức ăn lại rất to, ít nhất cũng đầy hơn nửa bàn lớn.
Nhưng khi nhìn sang nguyên liệu nấu ăn Lưu Văn gọi, trong lòng vẫn cảm thấy không vui.
Đới Hải biết, bữa cơm này là Phương Mạnh Nhàn mời khách, anh ta không phải bỏ tiền, thì không nên chê bai gì, nhưng anh ta lại cảm thấy Phương Mạnh Nhàn quá nhỏ mọn, Lưu Văn thỉnh thoảng liếc sang bàn bên cạnh, không ngoài dự đoán thấy Đới Hải nhìn Phương Mạnh Nhàn với ánh mắt không vui.
Xem ra không có một cô gái nuông chiều như nàng, Phương Mạnh Nhàn cũng không có cách nào thể hiện ra sự dịu dàng của mình.
Nghĩ đến sau này họ sẽ không thiếu rắc rối, đặc biệt là có một chuyện phiền toái nhất ở giữa bọn họ, đó là tiền bạc.
Đừng nói đến tiền lập nghiệp của Đới Hải, ngay cả khi họ muốn cải thiện cuộc sống, đều không phải chuyện dễ dàng.
Biết họ bây giờ không tốt, Lưu Văn cũng chẳng thấy vui vẻ gì.
Sau khi ăn no nê, Lưu Văn tính tiền rồi cùng Lưu Đống rời đi, để lại Phương Mạnh Nhàn và Đới Hải vẫn chưa tính tiền.
Đới Hải nhìn Lưu Văn rời đi, "Sao trước đây ngươi lại thân thiết với cô ta như vậy."
"Chẳng phải tại sao, mà bây giờ chúng ta..." Đới Hải nghĩ lại lúc trước, Phương Mạnh Nhàn đều đem tiền cô kiếm được dùng vào anh ta.
Còn hiện tại, tiền cô kiếm được phải gánh học phí và chi phí sinh hoạt, như vậy thì số tiền cô có thể cho anh ta dùng, cũng không còn bao nhiêu.
Mặc dù Phương Mạnh Nhàn đã nhận thêm vài lớp dạy kèm tại nhà, nhưng đến khi trẻ con khai giảng thì liệu có còn nhiều lớp như vậy không?
Đới Hải vừa nghĩ đến chuyện Phương Mạnh Nhàn không nhận được quá nhiều lớp dạy thêm, tức là đến lúc đó số tiền cô có thể cho anh ta dùng cũng không còn nhiều, thì tâm tình đủ các loại không vui.
"Gia đình ngươi thật không chu cấp học phí cho ngươi?"
Vấn đề này, Phương Mạnh Nhàn đã không nhớ Đới Hải hỏi bao nhiêu lần, rất là bất đắc dĩ trả lời, "Đúng vậy, họ không chịu trách nhiệm."
Dù cho với đáp án này, Đới Hải đã nắm chắc trong lòng, nhưng khi nghe Phương Mạnh Nhàn trả lời vậy, trong lòng vẫn là các loại khó chịu.
Rất tức giận nói, "Tại sao họ có thể không quản ngươi."
"Ngươi còn là một học sinh."
"Không biết chi học phí là trách nhiệm của họ sao?"
Đây là lần đầu thấy người ghê tởm hơn họ, Đới Hải tức giận nói bố mẹ Phương Mạnh Nhàn bất công, không coi trọng nàng thế nào.
Hoàn toàn không nghĩ đến so với cái gọi là bố mẹ bất công của Phương Mạnh Nhàn, ít nhất họ nuôi nàng lớn, cho nàng học đại học.
Trái lại Đới Hải, anh ta đã vì Phương Mạnh Nhàn làm được gì? À, cũng không phải hoàn toàn không cố gắng, nếu không nhờ có anh ta thì Phương Mạnh Nhàn đã không cố hết sức trong năm lớp 12 để thi đỗ vào trường đại học này.
Phương Mạnh Nhàn vẫn luôn biết cha mẹ mình bất công, vốn dĩ nàng cũng không cảm thấy gì, so với bạn học có em trai trong nhà, nàng thật sự rất may mắn, ít nhất còn có thể học đại học.
Nhưng hiện tại khi nghe lời Đới Hải nói, nàng cảm thấy anh ta nói không sai, "Nếu, nếu là em trai ta mà nói, cho dù nó ở đại học vừa học vừa làm, ba mẹ ta cũng sẽ không thiếu tiền tiêu của nó."
"Nhất định sẽ đưa đủ tiền."
"Họ đúng là bắt nạt người." Phương Mạnh Nhàn càng nghĩ càng cảm thấy cha mẹ không phải bình thường bất công.
"Vốn dĩ cấp tiền học phí cho ta là chuyện của họ, sao họ có thể vì ta đi làm gia sư mà không đưa tiền cho ta."
"Không được, tiền sinh hoạt không cho thì thôi, còn tiền học phí thì không thể không đưa." Từ khi làm gia sư, Phương Mạnh Nhàn cũng đã quen không muốn tiền sinh hoạt từ nhà.
Dù sao thì tiền sinh hoạt nhà đưa ít đến thảm thương, còn không bằng kiếm chút lợi từ chỗ Lưu Văn.
Đến nỗi dù có trở mặt với Lưu Văn, chi tiêu của cô có tăng mạnh, cũng không nghĩ đến việc muốn xin tiền sinh hoạt từ nhà.
Đới Hải nghe những lời này thì có vui không? Đương nhiên không vui, "Sao lại không cho ngươi tiền sinh hoạt?"
"Cũng có bao nhiêu đâu." Phương Mạnh Nhàn bĩu môi, "Ngươi không phải không biết họ cho ta bao nhiêu tiền còn gì."
"Nhưng dù ít thì nó cũng là tiền mà." Đới Hải trước kia cũng không để số tiền đó vào mắt, dù sao tiền cũng không nhiều, nhưng hiện tại anh ta thuê phòng ở, lại đang gấp rút khởi nghiệp, không thể ra ngoài đi làm, tình hình tài chính đương nhiên là căng thẳng.
Hơn nữa, nhà có chút việc, dù chuyện học phí, nhà có thể cho, nhưng sinh hoạt phí thì có thể sẽ bị giảm mạnh.
Với ý định khởi nghiệp của anh ta, gia đình đều không mấy tán thành, họ cảm thấy gia cảnh nhỏ bé như thế, khởi nghiệp làm gì, không có số phận đó, thà ra ngoài làm gia sư còn hơn, tiền tuy ít nhưng có thể giảm gánh nặng cho gia đình.
Rồi thì lo học hành cho giỏi, tốt nghiệp xong tìm công việc tốt, sau này cưới được cô vợ có thể giúp Đới gia một hai.
Mỗi khi Đới Hải nghe cha mẹ gọi điện, đi đi lại lại chỉ có hai câu đó, là không muốn nghe họ lải nhải nữa.
Nếu được thì anh ta thật ra cũng không muốn nhận tiền của gia đình, nhưng hiện tại anh ta không còn cách nào, không thể ra ngoài làm việc, tiền của gia đình cũng không thể cao thượng mà nói không muốn.
Nếu Phương Mạnh Nhàn có thể kiếm được nhiều tiền hơn, thì anh ta mới có đủ sức để nói với cha mẹ không cần cho tiền sinh hoạt nữa.
Vốn dĩ Đới Hải còn lo không có cách nào khuyên được Phương Mạnh Nhàn, không ngờ lại thuận lợi như vậy, điều này khiến anh ta phát hiện ra một ưu điểm của Phương Mạnh Nhàn.
Đó là nghe lời, điều này làm cho anh ta khá hài lòng, nếu không nghe lời, anh ta cũng thật sự không muốn nuông chiều nàng.
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận