Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối

Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối - Chương 182: Cữu cữu là đại lão 86 (length: 8678)

Không quản tứ hợp viện phía trước đại gia đang bàn tán chuyện gì, dù sao chờ Lưu Văn cùng Dương Hải từ sân bay trở về, liền nghe được mọi người đều đang thảo luận chuyện Hoắc Quang ra nước ngoài học.
Mọi người thấy hai người trở về, gọi họ lại, "Sao chuyện Tiểu Quang ra nước ngoài học, lại không nói gì, dù không làm tiệc, cũng có thể làm mọi người vui vẻ một hai chứ."
"Đúng thế, đi Mỹ quốc du học đó." Mặc dù bây giờ đã có người xuất ngoại, bất quá đều là người nhà có quan hệ ở nước ngoài.
Những người như vậy vẫn chưa nhiều lắm, không ngờ lúc bọn họ không để ý, Hoắc Quang vậy mà đã xuất ngoại.
"Đúng đó, Tiểu Văn, sao ngươi không cùng anh ra nước ngoài a." Có người không quan tâm Hoắc Quang có học thành tài trở về hay không, nhưng lại rất để ý đến căn nhà của nhà họ Hoắc.
Họ nghĩ là, chỉ cần Hoắc Quang và Lưu Văn hai người ra nước ngoài không về nữa, căn nhà này giữ lại làm gì.
"Ta muốn học hành mà." Sao đến giờ còn nhớ thương căn nhà của nhà hắn không buông, hai năm nay, xung quanh đây cũng có nhà bán ra, cũng đâu thấy họ tích cực đi nghe ngóng, sao cứ phải nhìn chằm chằm vào bọn họ không tha.
Nếu nhà họ Hoắc thật muốn bán nhà, cơ bản cũng là bán cho nhà họ Dương, sao có thể bán cho bọn họ được.
"Cậu ngươi lỡ không trở về thì sao?" Có người ngứa mắt thấy Hoắc Quang đối xử tốt với Lưu Văn, nếu không phải trước đó Hoắc Quang che chở Lưu Văn, họ đã sớm giới thiệu đối tượng cho Hoắc Quang rồi, giờ không phải có thể cùng đi nước ngoài rồi sao, thật là hối hận đủ đường.
Vì thế bọn họ xem Lưu Văn có thái độ gì, nói chuyện đương nhiên không khách sáo, nói những lời như Hoắc Quang không cần nàng.
Lưu Văn cười, đối với loại người chỉ biết nói chua này, căn bản không cần phải đồng tình làm gì.
"Cậu ta có về hay không, là chuyện của cậu ta, còn nhân sinh của ta, ta tự chịu trách nhiệm."
Lưu Văn nói xong cũng xoay người, có thời gian mà lải nhải với bọn họ, không bằng về nhà làm bài tập còn hơn.
Dương Hải cũng chán ghét mấy người lải nhải đó, nhanh chân đuổi theo Lưu Văn, "Tiểu Văn, đừng nghe bọn họ nói bậy."
"Tiểu Quang sẽ không không trở lại đâu." Dương Hải vẫn luôn tin tưởng lời Hoắc Quang nói, anh muốn mua gì không nói, một khi nói, làm ra hứa hẹn, tuyệt đối sẽ làm được.
"Ta biết, cậu sẽ không bỏ rơi ta." Lưu Văn cười tủm tỉm nói, mặt lộ vẻ tin tưởng Hoắc Quang.
Kỳ thật Lưu Văn thấy, Hoắc Quang có về thì về, không về thì thôi, dù thế nào cũng là cậu của nàng.
Cuộc sống hiện tại của nàng đã tốt hơn rất nhiều, bây giờ, một mình nàng cũng có thể sống rất thoải mái rồi.
"Đúng đó, Tiểu Quang là người có trách nhiệm nhất mà ta từng gặp." Dương Hải trầm giọng nói, "Em đừng nghe những người đó nói, họ chỉ là không muốn thấy người khác có cuộc sống tốt."
Dương Hải đối với mấy bà lão ngồi lê đôi mách ở cửa đại viện rất bất mãn, nói thật hay thì là giết thời gian, kỳ thật là đang tung tin đồn nhảm nhí.
"Cậu Hải, cậu yên tâm, cháu sẽ không nghe lời bọn họ đâu."
"Người có bản lĩnh, sẽ không đi tán dóc giết thời gian."
"Bà nội không phải đang ở nhà đọc sách vẽ tranh đó thôi." Theo thời cuộc ngày càng ổn định, Lưu Văn phát hiện bà Dương mỗi ngày không ở nhà làm vườn thì đọc sách vẽ tranh, đủ kiểu giết thời gian.
Thời gian trước, khi Dương Hải mua máy ảnh, bà liền bắt đầu học chụp ảnh, thật là đúng câu, sống đến già học đến già.
"Đúng vậy." Dương Hải rất khâm phục bà nội mình, đã lớn tuổi rồi mà vẫn có thể bắt đầu học từ đầu.
"Cho nên, anh, anh phải cố lên, còn một năm nữa." Lưu Văn vỗ vỗ vai Dương Hải.
Thật ra việc anh muốn đi học đã gần như chắc chắn rồi, chuyện ra nước ngoài không thành vấn đề, Du Thư Cật bên kia cũng đồng ý làm người bảo lãnh, vấn đề duy nhất là, khẩu ngữ của Dương Hải vẫn còn hơi kém.
Không cần khẩu ngữ giỏi cỡ nào, tối thiểu cũng phải có thể giao tiếp được, theo kịp tốc độ giảng bài của giáo viên.
Dương Hải không khỏi nản lòng, "Cứ xem tình hình đã." Ai, vốn dĩ anh tưởng tiếng Anh của Hoắc Quang đã quá đỉnh rồi, kết quả Du Thư Cật lại nói vẫn chưa đủ.
Nói rằng tốc độ nói chuyện bên Mỹ còn nhanh hơn, dùng nhiều từ địa phương hơn, nếu Hoắc Quang cứ thế qua Mỹ, sẽ không theo kịp tốc độ, cho nên mới đi trước một tháng.
Ngoài việc có thể sớm ổn định chỗ ở, chuẩn bị cho khai giảng, thì điều quan trọng hơn là hy vọng dùng một tháng đó, có thể nâng cao khả năng nghe và khẩu ngữ của anh.
"Anh nói tiếng Anh của Tiểu Quang đã giỏi như vậy rồi, kết quả trong miệng giáo viên vẫn là chưa giỏi."
"Còn trình độ ngoại ngữ của anh, em thấy." Dương Hải rất lo lắng, "Có khi nào đến lúc đó, chỉ có mình anh là ngốc, nội dung thầy cô giảng, anh nghe không hiểu thì sao."
Nghe không hiểu nội dung bài giảng của thầy cô, làm sao học được kiến thức mới, làm sao tốt nghiệp?
Dương Hải đột nhiên hơi nản lòng với việc ra nước ngoài học, cảm thấy như không đi học, cũng đâu đến nỗi nào, dù sao cũng là sinh viên mà.
Dương Hải không lên tiếng, Lưu Văn nghe ra ý muốn diễn đạt của anh, "Anh Hải, anh đừng có nản đó, anh hối hận rồi hả."
"Đâu có." Dương Hải đương nhiên sẽ không thừa nhận, "Anh chỉ là cảm thấy anh sẽ bận rộn hơn thôi."
Dương Hải nghĩ đến mấy hôm trước, lúc ở bệnh viện gặp một người nước ngoài, "Gần đây bệnh viện có một người nước ngoài, là người nước ngoài công tác tại công ty nước ngoài đến đây, anh ta nói anh ta muốn học tiếng Trung."
"Em nói, nếu anh dạy anh ta tiếng Trung, anh ta dạy anh tiếng Anh, em thấy sao." Vốn dĩ muốn hỏi Hoắc Quang, nhưng thấy anh bận đủ thứ, hết giao việc này, lại giao việc kia, nên cũng không hỏi được.
Học hỏi lẫn nhau với người nước ngoài, đương nhiên là một lựa chọn không tồi, cách tư duy của người nước ngoài và người trong nước vẫn khác nhau rất nhiều.
Vấn đề duy nhất là, "Anh ta là người nước nào, tiếng mẹ đẻ là tiếng Anh à?"
Nhỡ không phải là người của quốc gia nói tiếng Anh thì sao, đến lúc đó tiếng Anh cũng có giọng vùng miền, thế thì không phải lừa gạt Dương Hải à?
"Là người Mỹ, là người New York." Dương Hải đương nhiên đã nghe ngóng được.
Bệnh viện Dương Hải thực tập, tính là một trong những bệnh viện có tiếng ở kinh thành, cộng thêm lại nằm gần khu đại sứ quán, rất nhiều người nước ngoài bị bệnh, đều sẽ đến đây khám bệnh.
Dương Hải nghe qua rất nhiều người nước ngoài không nói tiếng Anh bản ngữ nói tiếng Anh, "Anh cảm thấy khẩu ngữ tiếng Anh của mình cũng không phải quá tệ."
"Nhưng mà nghe mấy người nước ngoài không phải hệ tiếng Anh nói chuyện, anh cảm thấy trình độ khẩu ngữ tiếng Anh của mình vẫn còn khá là được đó."
Nghĩ đến đây, Dương Hải đột nhiên lại có thêm tự tin, "Đúng ha, họ nói tiếng Anh mà còn không hề lo lắng, vậy anh lo lắng cái gì chứ."
"Anh cũng có thể tự tin nói mà."
"Nếu trình độ tiếng Anh của anh đã giỏi rồi thì việc gì anh phải tìm bọn họ để đối thoại làm gì." Nghĩ đến đây, Dương Hải lại vui vẻ lên.
"Người nước ngoài học tiếng Trung cũng khó như anh học tiếng Anh, anh ta chê bai trình độ tiếng Anh của anh không tốt, anh còn chê anh ta nói tiếng Trung như đấm vào tai."
Ghê vậy, vừa nãy Lưu Văn thấy Dương Hải có chút nản, đang nghĩ làm sao để vực lại tinh thần cho anh, kết quả không ngờ rằng, căn bản không cần phải an ủi hay cổ vũ gì, cậu chàng tự điều chỉnh được ngay.
Xem tâm thái bây giờ mà xem, thật sự khác một trời một vực, mà cũng giúp nàng khỏi tốn công sức nghĩ cách an ủi, quá tuyệt.
"Cậu Hải, cậu phải cố gắng lên nha, đến lúc đó có thể kéo trình độ khẩu ngữ của cháu lên đó." Lưu Văn cảm thấy Dương Hải cố gắng như vậy, thì nàng cũng có chỗ tốt.
"Không thành vấn đề." Dương Hải cười tươi rói, "Làm bác sĩ cũng có cái tốt của nó mà."
Dáng đi của Dương Hải cũng thoải mái hơn rất nhiều, đắc ý đi hai bước rồi, lại nhớ ra một chuyện, "À phải rồi, Tiểu Văn, mẹ anh nói, em cũng không cần một mình tổ chức bữa ăn tập thể, cứ đến nhà anh ăn cơm."
"Em đã lên cấp ba rồi, nên để sức vào việc học đi." Dương Hải không chấp nhận việc Lưu Văn phản đối.
Nhà họ Dương nhiệt tình như vậy, Lưu Văn sao có thể phản đối, đương nhiên là đồng ý ngay, việc học ở cấp ba quả thật rất căng thẳng.
(Hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận