Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối

Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối - Chương 107: Cữu cữu là đại lão 7 (length: 7928)

Lưu Văn đương nhiên biết động tĩnh sát vách, cũng biết bọn họ sẽ dựa vào danh nghĩa quét dọn, hảo hảo tìm một vòng.
Dù sao ta không có bất cứ đồ vật gì, bọn họ muốn tìm, vậy cứ từ từ mà tìm, đào ba thước đất lên cũng được.
Về phần đi giúp bọn họ quét dọn, ta là một đứa trẻ, có thể ra sức được bao nhiêu, đương nhiên là để phòng ngừa Lưu lão thái nói ta ra vẻ ta đây, cũng không biết nói phụ một tay, nghe được động tĩnh bên kia hối hận, đương nhiên là liền đi hỏi, đáng tiếc bọn họ có ý của bọn họ, cự tuyệt, nói không cần Lưu Văn hỗ trợ.
Nếu bọn họ đã nói như vậy, Lưu Văn cũng liền mặc kệ, an tĩnh nằm trong phòng nói chuyện với Trịnh lão tam tức phụ.
"Nãi nãi ngươi đúng là giỏi diễn kịch, ta xem bọn họ vì ba tiền trợ cấp của ngươi, còn có tiền tiết kiệm cha mẹ ngươi để lại, hẳn là sẽ lừa gạt ngươi." Mặc dù xem dáng vẻ Lưu Văn, hẳn là sẽ không dễ dàng bị người lừa gạt như vậy.
Nhưng mà có một số việc chưa chắc đã nói trước được, "Đặc biệt là hôm nay ngươi đắc tội nãi nãi, nếu như ngươi ở cùng các nàng, nhất định là không sống yên lành được."
Trịnh lão tam biết Lưu Văn sớm muộn cũng sẽ đi, nhân lúc nàng còn ở đây, dặn dò thêm vài câu.
"Ngươi nói ba mẹ ngươi báo mộng cho ngươi, để ngươi ở cùng cữu cữu, chúng ta cũng chưa từng gặp qua cữu cữu ngươi, mặc dù bình thường ông ấy cũng liên lạc với ba mẹ ngươi."
"Ba mẹ ngươi kết hôn và khi ngươi ra đời, cữu cữu ngươi đều gửi bưu kiện đồ vật, nhưng gần nhà thì ít qua lại."
"Nếu cữu cữu ngươi đối xử không tốt với ngươi, ngươi cứ trở lại."
"Nơi này dù không thể so với kinh thành, nhưng tối thiểu có thể cho ngươi có cơm ăn no." Nhà Trịnh lão tam kể từ khi biết cái gọi là báo mộng, liền cùng chồng bàn chuyện này.
Mặc dù Lưu thanh niên trí thức nói để Lưu Văn đi cùng cữu cữu, nhưng lỡ như là chọn người thấp trong đám người lùn thì sao mà xử lý.
"Dì, dì cứ yên tâm, cữu cữu ta tốt lắm."
"Nếu không phải ba mạ ta mất, cữu ta lần này ăn tết đã đến đây rồi."
"Mạ ta nói cữu cữu khá tốt, ở nhà bên kinh thành, đều chừa phòng cho chúng ta."
"Cữu cữu là do mạ ta nuôi lớn, đối xử với mạ ta rất tốt." Lưu Văn kỳ thật thật tò mò, ông bà ngoại của nguyên chủ sớm đã mất, chỉ có anh em bọn họ nương tựa nhau mà sống.
Nếu nói như vậy, mạ nguyên chủ còn phải nuôi một đứa em chưa trưởng thành, không thể nào xuống nông thôn làm thanh niên trí thức được.
Nhưng tại sao nàng lại đến nơi này làm thanh niên trí thức, thật là kỳ quái, Lưu Văn cảm thấy hẳn là có nội tình, nếu muốn đến kinh thành sinh sống, cho nên cần phải nên biết một hai chuyện, nếu không đến kinh thành đắc tội người cũng không hay.
Trịnh lão tam thấy vẻ mặt tin tưởng cữu cữu của Lưu Văn, không nói gì thêm, đợi người kia đến rồi, sẽ xem xét kỹ càng hơn rồi nói.
Lưu Văn bắt đầu từ từ thu dọn đồ đạc, đợi Hoắc Quang đến rồi, nghỉ ngơi hai ngày, bọn họ tính là muốn đi, dù sao mọi người đều phải đi làm, thời gian trên đường lại hao phí nhiều.
Một vài thứ không cần dùng, Lưu Văn đều để sang một bên, đến lúc đó tặng cho người trong thôn đã giúp nhà ba người bọn họ.
Đương nhiên là để cho nhà Trịnh lão tam chọn trước tiên, ăn cơm nhà ông ấy, ngày nào cũng có trứng gà ăn, chăm sóc nàng rất tốt.
Lưu Văn đang thu dọn đồ đạc, Lưu lão thái thái mặt mày không vui đợi ở trong phòng, "Thật sự không tìm thấy sao?"
Lưu Kiện và Giang Mỹ Kỳ đều gật đầu, "Không có, cả phòng này đều đã xem qua, không có."
"Ngay cả trong sân, ta và Mỹ Kỳ cũng đã đi xem một vòng, cũng không có." Lưu Kiện cũng biết khả năng rất lớn, tiền đều cất ở căn phòng sát vách kia.
Nhưng vấn đề là bọn họ biết tiền và đồ vật ở đâu, nhưng bọn họ căn bản không có cách nào đi vào, cho dù các nàng đi ra ngoài, cũng rất nhanh liền trở về, đây không phải là đề phòng bọn họ thì là cái gì.
Lưu lão thái quay đầu nhìn về phía phòng vách, dường như là bức tường ngăn kia có thể nhìn thấy đồ vật trong phòng vậy.
"Chỉ cần con cố gắng một hai, ta cũng không đến mức thế này." Lưu lão thái biết kế tử giỏi, nếu không thì cũng không thể sau khi hắn qua đời, tuổi còn nhỏ mà lại nắm chặt được mọi thứ. Đồ mẹ lưu lại, cho dù bà ta chèn ép đủ đường, vẫn là không áp chế nổi, cho dù đàn ông đứng ở phía bà ta cũng như thế.
Liếc mắt nhìn người con trai vâng vâng dạ dạ, lại cùng với kế tử kia mãi mãi đứng thẳng, thật là khác xa nhau quá.
Bao gồm cả cô con gái bé nhỏ này của hắn, đều lợi hại hơn cháu đích tôn của bà ta.
Lão thái hạ quyết tâm, một khi Lưu Văn theo bọn họ về sau này, nhất định nhất định không thể để nha đầu này có tiền đồ.
Không phải nha đầu này có tiền đồ, thì bọn họ cũng xui xẻo.
Lưu lão thái nghĩ tới bên họ hàng nhà ông ngoại đứa nhỏ vẫn chưa tới, nghe nói hình như ông bà bên kia đã mất, chỉ có hai chị em, cảm giác bọn họ có phần thắng.
Dù sao thì một đứa bé cái gì cũng không hiểu, người trong thôn đều biết là nên để ai nuôi dưỡng.
Lưu lão thái vừa nghĩ, "Nhà lão đại, có thời gian thì con cứ tiếp xúc nhiều một chút với nha đầu kia."
"Dù sao vẫn là nên hỏi ý kiến của đứa trẻ." Lưu lão thái liếc Giang Mỹ Kỳ đang đứng một bên, nhìn kiểu gì cũng không vừa mắt, lúc trước nếu không phải Lưu Kiện kiên trì, đã không để cô ta vào cửa.
Giang Mỹ Kỳ biết Lưu lão thái không vừa mắt cô, mỗi lần gặp chuyện không vui là lại mắng cô.
Cô cũng biết cần giữ quan hệ tốt với Lưu Văn, để sau này có thể để cho nha đầu chọn bọn họ, nhưng không cách nào, nha đầu này rất là ranh mãnh, căn bản không để ý đến cô.
Cho dù cô cố ý mang theo điểm tâm và bánh kẹo đến dụ dỗ, nhưng rõ ràng là trẻ con, lại hết mực không mắc mưu.
Nhìn Giang Mỹ Kỳ ngây ngốc đứng đó không có bất kỳ động tác nào, "Sao cô lại không động đậy gì hết vậy?"
"Nha đầu kia không để ý tới tôi." Giang Mỹ Kỳ cũng không quan trọng, muốn mắng thì cứ mắng đi.
Lưu lão thái thái không ngờ cô ta lại nói vậy, đồ ngốc này vậy mà vẫn không nhúc nhích, "Nó không để ý tới cô thì cô cũng không động đậy?"
"Đối với nó mà nói, cô chỉ là một người xa lạ, cô không biết chủ động lên à?"
"Cô không chủ động, cô còn muốn đợi người ta chủ động sao?" Thật là coi mình thành tiểu thư lá ngọc cành vàng, Lưu lão thái thái xem không nổi người con dâu này tham lam, nhưng lại không nghĩ cố gắng, nhìn kiểu gì cũng thấy cô ta không phóng khoáng.
Giang Mỹ Kỳ nghe lão thái thái lải nhải không ngớt, lời nói đều không khách khí chút nào.
"Bà mắng tôi cũng vô ích thôi, bà cả ngày ở trong phòng, bà cũng có ra ngoài đâu, bà có biết ngoài kia người ta nói sao không?"
"Bà biết tại sao nha đầu kia không thân thiết với tôi không?" Giang Mỹ Kỳ không quan tâm nhiều như vậy, rõ ràng là do bà già này gây nghiệt, bây giờ ngược lại đổ thành lỗi của hai vợ chồng bọn họ.
Lưu Kiện mặc dù ghét bỏ ngoài kia toàn là nông dân, nhưng cũng biết, muốn lấy tiền trợ cấp và di sản của anh trai, mang đứa nhỏ đi, phải giữ quan hệ tốt với những người xung quanh.
Anh ta nhẫn nhịn mọi sự khó chịu đi giao thiệp với mọi người, kết quả lại nghe được vài tin tức, liền bàn với vợ.
Ý của anh là, lão thái mới vừa vất vả đường xa đến đây, thân thể còn chưa hồi phục, nếu để bà ta biết kết quả đã định, biết đâu sẽ xảy ra chuyện gì.
Dù sao kết quả qua vài ngày nữa sẽ có, đến lúc đó rồi nói, ai ngờ Giang Mỹ Kỳ lại muốn buột miệng nói ra ngay bây giờ.
Bất kể thế nào, tin tức này không thể tuôn ra từ miệng bọn họ được, "Giang Mỹ Kỳ..."
(Hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận