Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối

Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối - Chương 236: Đệ đệ là đại lão 40 (length: 7977)

Lưu Cương vốn muốn nói thành tích của Lưu Hàm tốt thế nào, năm mới này thật là nổi danh lớn, họ hàng bạn bè đều biết thành tích của Lưu Hàm tốt, cấp hai có thể vào một lớp không tệ.
Nhưng thành tích Lưu Hàm dù có tốt thế nào, có thể so được với việc Lưu Cường mua nhà sao?
Hơn nữa thành tích Lưu Văn cũng không quá kém, thành tích Lưu Bân cũng không tệ, so sánh như vậy, Lưu Hàm và Lưu Lực cộng lại vẫn không thể so với Lưu Văn bọn họ.
Vừa so sánh như vậy, tâm tình Lưu Cương kém đi rất nhiều, Lưu Lực từ bên ngoài chạy vào, nháo đòi tiền đi mua pháo, nhưng lại làm nổ tung thùng thuốc súng của Lưu Cương.
"Chơi chơi chơi, đầu óc ngươi trừ chơi còn có gì?"
"Thật là, không được đi chơi, hơn nữa tiền tiêu vặt của ngươi chưa có đâu, đợi thành tích thi của ngươi vào top hai mươi mới có."
Lưu Cương không cảm thấy yêu cầu này cao, Lưu Hàm lớp sáu, thành tích vậy mà có thể tiến bộ nhiều như vậy, không có đạo lý Lưu Lực không được.
Cái gì? Top hai mươi của lớp? Lưu Văn kia là một sự kinh ngạc, Lưu Hàm quả thực đã là trong hai tỷ đệ tính là có thành tích tốt, Lưu Lực thì thật không có đầu óc học hành.
Đừng nói top hai mươi của lớp, có thể vào được top ba mươi đã không tệ, thật là muốn làm khó Lưu Lực mà.
Mắt Lưu Lực trợn tròn, "Ba, ba có phải bị điên không, ba cảm thấy đầu óc của con có thể thi được thành tích tốt như vậy sao?"
"Ba hãy bỏ qua cho con đi."
"Con thật không có khả năng có được thành tích tốt như vậy." Lưu Lực cảm thấy Lưu Cương thật là quá có lòng tin vào hắn.
Lưu Cương vốn muốn cho Lưu Cường biết, dù thành tích Lưu Lực bây giờ không tốt, nhưng sau khi cố gắng nhất định sẽ tiến bộ.
Nhưng không ngờ hai cha con Lưu Cường còn chưa làm gì, kết quả con trai mình đã tự mình hủy đài rồi.
Điều này còn khiến Lưu Cương khó chấp nhận hơn cả việc Lưu Cường bọn họ không tin, "Sao ngươi lại không thể tiến bộ."
"Ta mua cho ngươi nhiều bài tập như vậy, sao ngươi không thể thi được một thành tích tốt?"
Lưu Cương không tin, "Dạo gần đây ngươi làm bài tập, chẳng phải đều đúng hết đáp án sao?"
"Ngươi đã có thể làm đúng hết bài tập, sao lại không thi được một thành tích tốt?"
"Ta cũng chỉ muốn ngươi thi top hai mươi của lớp, sao có thể khó, ta thấy vẫn là do ngươi làm bài ít quá."
"Con xem chị con, chẳng phải làm nhiều bài tập nên mới thi được thành tích tốt đó sao."
"Mặc kệ, ta đi mua thêm bài tập, sau này tan học ngươi không được đi chơi, ngươi cứ ở nhà mà làm bài."
Lưu Cương cũng chỉ có thể dùng chiêu này, so với Lưu Hàm, Lưu Lực quả thực không phải là loại ham học, hừ, nhìn là biết, giống như cậu ngu ngốc của hắn, em trai Vệ Lan hồi đi học, chẳng phải thường xuyên "đại đèn lồng đỏ treo cao" đấy sao.
Ôi, không thể nào, lại còn phải mua sách cho nó làm? Lưu Lực cũng không quan tâm đến chuyện ước định trước đó với Lưu Hàm.
Hắn biết rõ thật sự nếu không giải thích rõ ràng, chờ đợi hắn sẽ không có quả ngon mà ăn.
"Ba có cho con làm nhiều bài tập hơn nữa, con cũng không thể nâng cao thành tích."
Lưu Lực biết những lời tiếp theo sẽ là một tin tức thực sự bùng nổ, nhưng bất kể như thế nào đi nữa.
Lưu Lực nhắm mắt lại, hét lớn, "Tỷ nói với con, dù sao ba chấm bài, đều chỉ nhìn đáp án, các bước giải ba đều không thèm xem, ba cũng có hiểu gì đâu."
"Cho nên quá trình làm bài tùy ý làm bậy cũng được, chỉ cần đáp án cuối cùng đúng là được."
Ta đi, Lưu Văn không ngờ hôm nay tới thăm hỏi vợ chồng Lưu Đức Phúc, vậy mà lại có thu hoạch lớn như vậy.
Đáng tiếc Lưu Hàm không có ở đây, nếu không thật là có thể chờ mong xem biểu tình của Lưu Hàm lúc này thế nào, nhất định là rất tức giận đi, cũng đúng thôi, gặp phải một đồng đội lợn như vậy, ai tâm trạng mà tốt được.
Lưu Cương cho rằng lời nói trước đó của Lưu Lực, đã muốn làm hắn tức chết rồi, không ngờ còn có lời nói khủng bố hơn chờ hắn.
Lúc này Lưu Lực thật muốn ngất luôn, hắn hối hận, vì sao chủ đề này không thể nói lúc khác, cứ nhất định phải nói trước mặt Lưu Cương.
Đều là do Lưu Cường không tốt, nếu không phải vì hắn thì sao lại phạm phải sai lầm như vậy.
Lưu Lực bất mãn liếc nhìn Lưu Cường, Lưu Cường chú ý đến, nhưng hắn không để trong lòng, thằng em này từ nhỏ đã vậy, chuyện gì không tốt đều là người khác sai.
"Sao ngươi lại biết đáp án." Tính, dù sao cũng đã mất mặt hết cỡ rồi, nên cứ nói thẳng vấn đề quan trọng nhất.
"Con ra hiệu sách mua một quyển sách y chang."
"Tiền là chị gái đưa, chị nói chị cũng toàn làm thế."
"Nếu ba không tin, có thể đưa sách bài tập chị làm cho chị Tiểu Văn xem."
Lưu Lực nhìn biểu tình của Lưu Cương, biết lần này nhất định là chết chắc rồi, nhưng hắn muốn tự cứu, vốn dĩ hắn có thể không cần phải thảm đến thế, đều là do nghe Lưu Hàm bảo đảm, còn nói sẽ không xảy ra chuyện, kết quả thì xem.
Lưu Lực nghĩ đi nghĩ lại liền bực mình, lẽ ra hắn phải biết, mỗi lần nghe lời Lưu Hàm đều không có kết cục tốt đẹp mà.
Bọn họ vừa mới đang nghĩ tới Lưu Hàm, chưa được một lúc thì đứa nhỏ này về tới nhà, còn hát bài ca nữa chứ, nghe thôi đã biết hôm nay tâm tình nó rất tốt.
"Cuối cùng thì con cũng về rồi." Lưu Cương nhìn thấy Lưu Hàm, cơn giận trong lòng liền không kiềm được nữa.
Lưu Hàm nghe được lời Lưu Cương, phản ứng đầu tiên là người này làm sao vậy, sao tâm trạng lại không tốt, nhìn thấy Lưu Lực mặt ủ mày chau.
Không cần hỏi cũng biết, trừ thằng ngốc Lưu Lực này ra, không còn ai có thể khiến Lưu Cương tức giận cả, lại vừa thấy thì phát hiện Lưu Văn thế mà cũng về, bên cạnh còn thêm một người, nhìn kỹ lại, lại là Lưu Cường.
Lưu Hàm biết khúc mắc của vợ chồng Lưu Cương với Lưu Cường, chẳng lẽ chỉ là vì Lưu Lực phạm phải một lỗi nhỏ, kết quả bởi vì Lưu Cường ở đây, nên Lưu Cương đặc biệt tức giận.
Hừ, nhất định là vậy rồi, Lưu Hàm tự cho mình là đã hiểu rõ mọi chuyện, "Ba, có phải Lưu Lực phạm lỗi gì không, ba đừng tức giận."
"Dạo này, em con cũng có biểu hiện khá tốt, mỗi ngày đều nghiêm túc làm bài, một kỳ nghỉ đông ngày nào cũng cắm đầu vào làm bài, cố gắng hơn trước nhiều."
Lưu Hàm cố gắng nói tốt cho Lưu Lực, nàng còn chưa dứt lời, vừa nói vậy, nhưng lại khiến Lưu Cương càng tức hơn, "Ngậm miệng cho ta."
"Ta vốn cũng cho rằng các con đang cố gắng học tập, ta cũng rất vui mừng, tâm huyết của ta không bị uổng phí."
"Kết quả. . ." Lưu Cương trực tiếp cầm sách bài tập của Lưu Lực ném vào mặt Lưu Hàm.
"Dù sao thành tích con không tốt, dù sao con cũng chỉ là đối chiếu đáp án mà thôi, cách giải bài con còn xem không hiểu, con bé em gái đi mua sách bài tập là xong, đến lúc đó giữa chừng thì cứ làm bậy, chỉ cần đáp án cuối cùng đúng là được."
Lưu Cương càng nghĩ càng tức, giọng nói lại một lần nữa không kiềm được, Lưu Văn không đi ra hóng chuyện thì cũng biết chắc chắn có không ít hàng xóm đang vây xem, có lẽ sau này Lưu Cương sẽ hối hận lắm đây, có lẽ ruột đều muốn nát cả ra rồi.
Lưu Hàm nghe đến đây, đều ngây người, cái gì thế này, sao những lời này mà Lưu Cương lại biết được.
Không cần hỏi cũng biết, trừ thằng ngốc Lưu Lực này, Lưu Cương sẽ không thể nào biết được.
Lưu Hàm càng nghĩ càng giận, "Lưu Lực, mày đúng là ngu ngốc, mày có đầu óc không vậy?"
Nàng thật không hiểu, sao lại có một đứa em trai ngu ngốc như thế, nếu hắn có thể thông minh một chút, nàng có cần phải nói cho hắn cái bí quyết này không?
Nếu không nói cho hắn, thì sự việc này cũng sẽ không làm Lưu Cương biết, bây giờ thì hay rồi, sự việc đã bị bại lộ, nàng phải làm sao đây.
Lưu Hàm vừa nghĩ đến lát nữa, rất có thể sẽ bị Lưu Cương đánh, chân nàng đã mềm nhũn cả ra rồi.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận