Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối

Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối - Chương 714: Hiếu thuận nữ thay đổi 70 (length: 7999)

Lưu Hồng nghe đến đó, bĩu môi, "Được rồi, ngươi không cần khuyên ta."
"Ta biết ý của ngươi, chẳng phải ngươi hy vọng ta không muốn ly hôn sao?"
"Ta thật không hiểu, ta đều đã là người trưởng thành, ta có tự do kết hôn, ta cũng có tự do ly hôn."
"Ngươi chẳng phải không muốn đối đầu với nhà họ Mạnh."
"Ngươi yên tâm, ta sẽ xử lý chuyện hôn sự với nhà họ Mạnh." Lưu Hồng nói là như vậy, nhưng nàng cũng biết nếu như nhà họ Lưu không có ai ra mặt đi cùng nhà họ Mạnh thảo luận chuyện này, Mạnh Sĩ Ân kia lại là một người tính tình quật cường, các kiểu không ly hôn, thì làm sao xử lý.
Lưu Viên Triêu thấy đã khuyên lâu như vậy, mà Lưu Hồng vẫn cứ kiên quyết muốn ly hôn.
Trực tiếp nhìn sang vợ chồng Lưu Nguyên, "Cha mẹ, đây chính là Lưu Hồng chính miệng nói, nàng nói chuyện ly hôn, một mình nàng sẽ tự quyết định."
"Cho nên về sau có liên quan đến hôn sự của nàng, bất kể có hay không ly hôn, đều đừng tìm chúng ta."
Lưu Viên Triêu đứng lên, "Thôi, chúng ta phải đi, ngày mai ta còn phải đi làm."
"Mấy người thì cả ngày ở nhà, đều đừng đi đối diện với đồng nghiệp, các loại vẻ mặt nhiều chuyện."
"Chúng ta còn phải giữ vững tinh thần đối mặt với mấy chuyện này." Lưu Viên Triêu biết nếu không cho vợ chồng Lưu Nguyên chút áp lực, bọn họ căn bản không biết sự tình nghiêm trọng đến mức nào.
Lưu Viên Triêu đã muốn rút lui, Lưu Anh Hào đương nhiên không muốn ở lại, "Cha mẹ, ý của đại tỷ, đại ca, cũng là ý của con."
"Dù đại tỷ có đưa ra lựa chọn gì, con chỉ hy vọng chị hạnh phúc." Lưu Anh Hào cuối cùng vẫn khéo léo nói vài câu.
Lưu Văn cùng vợ chồng Lưu Nguyên tạm biệt, còn về Lưu Hồng, thì xem như không nhìn thấy.
Vợ chồng Lưu Nguyên gọi Lưu Viên Triêu bọn họ đến, là đang nghĩ xem chuyện này phải giải quyết như thế nào.
Kết quả người thì đến đông đủ, nhưng chưa kịp để họ lên tiếng, mấy đứa con đã nhanh chóng quyết định chuyện này.
Không phải họ không biết lựa chọn này của Lưu Hồng sẽ khiến Lưu Viên Triêu bọn họ rất tức giận, nhưng dù sao vẫn có chút hy vọng, không ngờ lại đến mức hoàn toàn mặc kệ.
Kết quả không ngờ sự tình vẫn diễn biến thành một màn mà họ không muốn thấy, không có chỗ dựa là anh chị em thì Lưu Hồng muốn ly hôn cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Hết lần này tới lần khác bọn họ còn không thể nói Lưu Văn bọn họ không có tình anh em, đều là do chính miệng Lưu Hồng nói như vậy.
Càng khiến họ tức giận hơn là, chuyện đã như vậy, Lưu Hồng vẫn không hề nghĩ đến vấn đề, ngược lại là nổi giận các kiểu.
"Thôi được, giờ ngươi đã làm mọi người tức đi rồi, ngươi hài lòng chưa?"
"Giờ bọn họ đi rồi, ngươi cũng đi đi." Lưu Nguyên rất dứt khoát đuổi Lưu Hồng đi.
Cái gì? Lưu Hồng không ngờ Lưu Nguyên biết rõ tình cảnh hiện tại của nàng mà còn đuổi nàng đi?
"Ba, chẳng lẽ ba, ba lại, ba lại đuổi con đi sao?"
"Ta, ta đi đâu mà ở." Lưu Hồng một mặt khóc lóc.
Người đã có tuổi, thật ra rất ghét thấy con cái khóc, như vậy sẽ làm cho họ cảm thấy không may.
Đặc biệt là Lưu Hồng đã gần bốn mươi tuổi rồi mà còn như một đứa trẻ con sụt sùi, càng khiến người ta cảm thấy kỳ lạ.
Ở đâu? "Về nhà họ Mạnh, ngươi là con dâu nhà họ Mạnh." Lưu Nguyên tức giận nói.
Cái gì? Bắt nàng trở về nhà họ Mạnh? Lưu Hồng không ngờ Lưu Nguyên bọn họ có thể nhẫn tâm như vậy.
"Ba, chẳng phải ba muốn bức chết con sao?"
"Nếu như, nếu như con dám trở về thì con, con sẽ bị Mạnh Sĩ Ân đánh chết."
"Hắn không dám đâu." Lưu Nguyên căn bản không tin Mạnh Sĩ Ân còn có lá gan đó.
"Hắn là sinh viên đại học, sao không biết, giết người thì phải đền mạng."
"Hơn nữa, dù hắn không nhớ thì ba mẹ hắn cũng sẽ không để cho hắn làm chuyện ngu xuẩn như vậy." Đánh chết người? Thật nực cười, Lưu Nguyên căn bản không tin.
"Nếu như hắn thật muốn đánh chết ngươi, thì hôm nay đã đánh chết ngươi rồi."
"Nếu ngươi không muốn trở về nhà họ Mạnh, thì ngươi đi tìm cái tên nhân tình của ngươi đi, chẳng phải hắn nói muốn ly hôn cưới ngươi sao?"
"Hai người hiện giờ đã náo loạn thành như vậy rồi, thì cứ dứt khoát cùng nhau đối mặt."
"Vừa hay, ngươi cũng đang muốn bàn chuyện ly hôn với Mạnh Sĩ Ân."
"Lưu Viên Triêu bọn họ lại không chịu ra mặt, mình ta lo." Mặc dù ý của Lưu Viên Triêu bọn họ là, Lưu Hồng không nghe lời khuyên, nên họ lười ra tay giúp đỡ, nhưng Lưu Hồng vẫn muốn kêu gọi anh chị em ruột của mình.
Kỳ thật chẳng phải là buộc bọn họ đưa ra lựa chọn, rốt cuộc muốn đứng về phía nào.
Lưu Văn không khách khí liếc một cái, "Xin lỗi, chuyện này ta cũng không ra mặt."
Mới không cần quan tâm sau khi Lưu Hồng nghe xong thì có yếu đuối cỡ nào, dù sao một câu, "Có người không biết xấu hổ, ta còn biết."
"Nếu như Mạnh Sĩ Ân đánh nàng, hắn ngoại tình, hoặc cái gì đó, nói chung là có bên sai, Lưu Hồng muốn ly hôn thì ta ủng hộ."
"Nhưng hiện giờ chính Lưu Hồng ngoại tình, nàng muốn ly hôn, đó là việc của nàng, làm sao bắt ta làm chỗ dựa cho nàng."
"Nếu như nàng thật sự lo sợ thì gọi cái gã kia lên đi, chẳng phải hắn nói sẽ bảo vệ nàng sao?"
Lưu Văn thản nhiên nói, "Đã là đàn ông, thì phải gánh chịu hậu quả."
Lưu Anh Hào và Lưu Viên Triêu đều không ngừng gật đầu, "Đúng vậy, ba à, ba nói chuyện này thì bảo chúng con làm sao ra mặt được."
Lưu Anh Hào là giảng viên đại học, hai năm trước vừa được lên phó giáo sư, vẫn đang cố gắng các kiểu, muốn sớm trở thành giáo sư, anh cũng không muốn chuyện của Lưu Hồng ầm ĩ lên.
Tuy là chị của mình, anh cũng chỉ lo lắng, nhỡ có ai lợi dụng điểm này để công kích anh các kiểu, thì làm sao bây giờ.
Trước kia thăng lên giáo sư, nói khó thì cũng khó, nói dễ thì cũng dễ, dễ hơn bây giờ nhiều, anh đều có thể đoán trước được, mấy năm nữa mà muốn trở thành giáo sư, độ khó còn lớn hơn.
Vì chuyện này, anh phải viết luận văn, phải nâng cao trình độ học vấn, đương nhiên giao tiếp xã giao cũng không thể thiếu, có thể nói là bận đến tối tăm mặt mũi.
Tiêu tiền thì càng đừng nói, họ làm việc ở trường đại học, trong miệng vợ chồng Lưu Nguyên thì con trai út, con dâu đều là giảng viên đại học, có danh có mặt, công việc lại ổn định.
Chỉ có Lưu Anh Hào mới biết được công việc của anh, chỉ là cái danh nghe có vẻ hay thôi, trừ khi lên được vị trí giáo sư, hoặc là nói, đến làm ở một trường đại học có tiếng thì mới có thể kiếm được nhiều tiền.
Nhưng bất kể là trở thành giáo sư, hay đến làm việc ở một trường đại học tốt hơn, đều rất khó khăn, nhất là cái thứ hai.
Trước kia cũng không phải là không có cơ hội, nhưng anh đi qua rồi thì lại phải làm lại từ đầu, không phải là điều chuyển, nên Lưu Anh Hào cũng không đồng ý, nhưng hiện giờ dù anh có hối hận cũng không thay đổi được quyết định lúc đó.
Hiện tại anh, cho dù trong lòng không cam tâm cỡ nào, cũng chỉ có thể từ từ chờ cơ hội.
Trước kia anh sẽ ghen tị với Lưu Viên Triêu, cảm thấy vợ chồng họ đều làm ở tòa soạn báo, là công việc tốt, thu nhập cũng ổn định, nhưng hiện tại thì anh lại ghen tị với vợ chồng Lưu Văn.
Trước kia mọi người căn bản không coi ra gì, đều thuê người thay thế làm việc, bây giờ thì tuy là làm công cho người ta, làm việc kinh doanh trang trí, nhưng chắc chắn là kiếm được tiền, nếu không sao lại lái xe đi ra ngoài.
Còn có đồng nghiệp của anh cùng ăn cơm, nói thấy Lưu Văn cả nhà ba người đi xem một khu nhà mới mở.
Khu nhà đó, Lưu Anh Hào đã nghe đồng nghiệp nhắc qua, anh cũng dẫn Giản Mỹ Nghiên đi xem rồi, có thể nói trừ giá cả không quá đẹp ra, còn lại đều rất tuyệt vời.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận