Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối

Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối - Chương 371: Đại ca là văn đàn đại lão 76 (length: 8595)

Sau khi sách mới được tính là qua bản thảo, Lưu Văn lập tức liền bận rộn, trước đó thì lại là một sự nhàn nhã, luôn cảm thấy không cần phải gấp gáp.
Hiện tại nàng chỉ thấy thời gian là các loại không đủ dùng, các loại hoài niệm cái thời đại có máy tính, có máy tính thì tốt biết bao, văn chương có thể trực tiếp gõ ra, chỗ nào sai sót sửa chữa cũng dễ dàng.
Lưu Văn đã không biết lần thứ mấy hoài niệm máy tính, nhưng mà không có cách nào, hiện tại đừng mong có máy tính, cũng chỉ có thể dùng tay viết.
Hô, cuối cùng đã hiểu vì sao một số tác giả có thành tích tốt, đều là có trợ lý, thật là rất cần sự tồn tại của trợ lý, có thể đọc lên để họ viết ra, đến cuối cùng xét duyệt thì có thể thêm vài ý tưởng không tệ cùng vào bản thảo.
Đáng tiếc, số tiền nàng đang có trong tay còn ít quá, mời một trợ lý thì tiền thù lao sẽ trả cho trợ lý mất.
Đến cuối tháng bảy thì tờ báo mới coi như ra đời, và tiểu thuyết của Lưu Văn cũng lại một lần nữa long trọng được đăng tải, còn được báo chí trang nhất quảng cáo chút xíu.
Điều này làm nàng rất là kích động, rốt cuộc từ trước đến giờ không hưng phấn như vậy, chỉ cần tòa báo này không đi sai đường, nhất định sẽ kiên trì được rất lâu.
Tâm trạng người tốt, tốc độ viết bản thảo cũng nhanh hơn nhiều, có thể nói Lưu Văn trong kỳ nghỉ hè này, đã tạo ra không ít thành tích.
Ngày nghỉ cuối cùng, lập tức đến lúc khai giảng, Lưu Văn còn muốn dẫn bọn hắn ra ngoài dạo phố tản bộ.
Lưu Văn vẫn luôn có lòng tin vào nàng, từ những lá thư độc giả gửi đến không ít qua La Lập Nông, nàng biết sách mới rất được hoan nghênh, nàng cảm thấy La Lập Nông đã coi như hố nàng một lần rồi, không thể hố lần thứ hai nữa.
Đặc biệt là lần trước nhà báo đến nói chuyện, La Lập Nông hẳn phải biết điểm mấu chốt của nàng mới đúng, không thể để bị hố lần thứ hai được.
Mới hai ngày nay, La Lập Nông lại đến tìm, trước hết là về tiền thù lao, lúc trước trả giá ba đồng, mà lần này thì lại định tăng lên năm đồng, điều này làm Lưu Hà kinh ngạc đến ngây người.
Công nhận mức giá này thật sự không tệ, nhưng mà là một tòa báo tầm trung trở lên, cũng sẽ không hố người.
Lưu Trạch Minh biết nhanh như vậy đã tăng giá cũng giật mình, “Lần này không tệ đó, vậy mà sớm tăng giá.”
Lưu Văn cũng kích động, không ngừng gật đầu. “Đúng, đúng.”
“Thật, ta mà biết thế này, ta thật nên sớm chút xúi hắn đổi chỗ làm.”
“Ngươi xem, đổi chỗ làm tốt hơn nhiều, hắn vốn dĩ chỉ là một biên tập viên nhỏ, trên hắn còn có một chủ biên.”
"Ta thấy cái ông chủ biên kia đối với hắn cũng không ra gì." Mặc dù nói quan hệ của bọn họ không tệ, nhưng mà Lưu Văn không ngốc, cái gọi là quan hệ tốt không phải là do ngươi nói tốt là tốt, phải xem rất nhiều phương diện.
Lưu Văn đã qua một phen điều tra, biết một chuyện, đó là chủ biên kia đối với La Lập Nông là các loại đề phòng, lúc trước đề bạt chủ biên là giữa chủ biên kia và La Lập Nông.
Rất nhiều người đều cảm thấy đáng lẽ La Lập Nông được thăng chức, bất kể là theo năng lực công tác hay là phương diện đối nhân xử thế, nhưng kết quả làm người ta thấy tiếc nuối là La Lập Nông đã không được lên.
Người được thăng chức thành công kia, đối với các tác giả bên phía La Lập Nông thì chỉ có lôi kéo và đả kích, cùng đi với chủ biên thì tác giả đều sẽ được trả giá không tệ, đem bọn họ lôi đi, không muốn chuyển theo biên tập thì trực tiếp cho tác phẩm khó đăng.
Mấy lần như vậy, rất nhiều người không bỏ rơi La Lập Nông thì cũng trực tiếp rời tòa báo, chỉ là không biết vì sao La Lập Nông vẫn luôn kiên trì.
Đến khi mọi người đều cho rằng La Lập Nông sẽ không rời đi, hắn vậy mà lại đưa đơn xin thôi việc, sau đó tốc độ rời đi.
Mặc dù hắn đã khai quật không ít tác giả giỏi, nhưng những tác giả theo hắn đi làm chỗ khác thật sự không nhiều, nhìn đi nhìn lại đại khái chỉ có Lưu Văn.
Lưu Văn không biết những chuyện này, dù sao nàng chỉ thấy hiện tại La Lập Nông hình như không bận như trước nữa, có thể cùng nàng phân tích xem xét về phương hướng gì đó.
Nàng gửi bản thảo qua bưu điện đi, cũng được sửa rất kỹ, điều này làm Lưu Văn thấy không được tự nhiên, vốn dĩ đây là chuyện của nàng, kết quả lại làm La Lập Nông bận rộn.
Lưu Văn thật thích trạng thái công việc hiện tại của La Lập Nông, sẽ coi trọng nàng hơn, bất quá cũng biết là trước mắt thôi, một khi có tác giả giỏi hơn đến thì địa vị của nàng sẽ tụt xuống.
Ngày nọ La Lập Nông lại nhận được một bọc lớn bản thảo Lưu Văn gửi tới, thật là kinh ngạc đến ngây người.
Hắn biết Lưu Văn là một đứa trẻ, còn đang học cấp hai, thật lòng mà nói nếu như không phải hắn xem Lưu Văn viết thì không ai cho là do Lưu Trạch Minh viết, cho dù vậy đến giờ hắn vẫn thấy choáng váng.
Nhưng mà là một học sinh, số lượng chữ gõ được vẫn bảo đảm, so với trước kia gửi bản thảo là tích cực hơn nhiều.
La Lập Nông nhớ lại trước đó những tác giả không theo hắn đến tòa báo mới, đều nhao nhao đến nhà hắn, nói chuyện liệu có thể đến tòa báo mới viết tiểu thuyết không.
La Lập Nông đương nhiên hoan nghênh bọn họ muốn đến gửi bản thảo, nhưng cũng nói trước, phải qua xét duyệt mới được.
La Lập Nông biết hắn nói như vậy nhất định sẽ làm những người đó bất mãn, nhưng hắn mặc kệ, trừ phi là tác giả nổi danh, còn lại đều phải xét duyệt qua một hai lượt.
Hành vi không gần ai của La Lập Nông đương nhiên làm những tác giả đó rất là bất mãn, cảm thấy La Lập Nông thăng làm chủ biên xong thì cả người đã thay đổi, đều không nhớ tình xưa.
Vốn dĩ chuyện này không liên quan gì đến Lưu Văn, nhưng cuối cùng thì họ lại kéo cả Lưu Văn vào.
Lưu Văn là một người bận đọc sách, bận viết bản thảo, sẽ không để ý những lời đồn bên ngoài kia.
Mặc dù có người cảm thấy nàng đã viết hai quyển sách, không tính là rất nổi tiếng nhưng không phải là hoàn toàn không có danh tiếng, miễn cưỡng cũng được coi là người làm công tác văn hóa.
Trong suy nghĩ của họ, Lưu Văn hẳn sẽ để ý những thanh danh này, nhưng họ không nghĩ đến tuổi Lưu Văn còn nhỏ, bình thường lại càng không tham gia mấy bữa tiệc trà.
Đừng nói Lưu Văn tuổi chưa tới, cho dù nàng đủ tuổi, nàng cũng không nghĩ đến chuyện tham gia mấy cái đó.
Lưu Trạch Minh đã đi tham gia một lần, về nhà sắc mặt không tốt, tuy rằng không nói gì, Lưu Văn thấy vẫn là không muốn lãng phí thời gian tham gia những cái đó.
Lưu Trạch Minh và giới văn nhân trong thành Thân này cũng không thân thiết lắm, bởi vì tuổi tác của hắn, thêm việc cũng được xem là tuổi trẻ đắc ý, có người nhìn hắn là thấy các loại khó chịu.
Lưu Trạch Minh là ai chứ, từ nhỏ đến lớn cũng được xem như được nuông chiều lớn lên, làm sao chịu bị coi thường.
Như vậy nhất là, những thông tin được lan truyền trong giới những người làm công tác văn hóa ở thành Thân họ đều không biết, đối với tin tức nóng bên ngoài thì họ lại càng không nghe thấy, và lại càng không để ý.
Không nghe thấy những thông tin đó thì Lưu Văn cũng không có bất kỳ phản ứng gì, điều này làm mọi người thấy rất không thú vị, rốt cuộc phải có người nhảy ra phản bác một hai mới là thú vị nhất.
La Lập Nông không phải là Lưu Văn và những người kia không quan tâm đến những lời đồn bên ngoài, hắn thân là một biên tập, cho dù hắn không đi nghe ngóng một chút thì thế nào cũng có người sẽ truyền những tin tức này đến tai hắn.
La Lập Nông nghe được những tin tức đó thì cười đến giận, “Nói ta là lại không có đạo đức à?”
“Ta thật không rõ họ làm sao có ý mà nói những lời đó.”
“Họ nói muốn gửi bản thảo, ta nói có thể, chỉ cần qua xét duyệt là được.”
“Họ liền nói ta yêu cầu quá nghiêm khắc, ta thật không hiểu, yêu cầu của ta cao lắm sao?”
“Ta còn tưởng họ hoặc là từ bỏ, hoặc là sẽ viết bản thảo, kết quả không ngờ, họ lại đi truyền những tin tức đó.”
“Ta có thể nói cái gì đây?”
“Ta cũng chỉ có thể nói, đúng là không hổ là viết tiểu thuyết.” La Lập Nông đúng là một bộ bất đắc dĩ.
“Ta không hiểu, chẳng lẽ họ đi các tòa báo khác, chẳng lẽ là không cần gửi bản thảo mà có thể trực tiếp ký hợp đồng à.”
La Lập Nông bất đắc dĩ lắc đầu, trở về văn phòng, “Có thời gian xử lý những chuyện này, chi bằng đi xử lý công việc còn hơn.”
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận