Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối

Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối - Chương 114: Cữu cữu là đại lão 14 (length: 8196)

Dương Hải từng thấy nhiều nhà ở viện vải lót nữ, đặc biệt là sau khi con cái kết hôn, rồi cháu chắt ra đời, chỗ ở không đủ các kiểu, nên sống chung như một biện pháp giải quyết.
"Oa, còn có thể ở kiểu này à?" Lưu Văn há hốc miệng, "Chẳng trách trước đây mẹ ta lại đi làm thanh niên trí thức, là vì họ thấy mẹ và cậu hai đứa con, sao có thể ở một căn nhà lớn như vậy."
Đúng vậy, dù là lúc nào, nhà cửa vẫn là vấn đề lớn, chỉ cần đuổi được hai người bọn họ đi, nhà đến tay chẳng phải dễ như trở bàn tay sao.
Đặc biệt là Hoắc Tư Kỳ đi xuống nông thôn làm thanh niên trí thức, trong nhà chỉ có một mình Hoắc Quang, lẽ nào lại không đi làm thanh niên trí thức?
Dương Hải há hốc miệng, kinh ngạc nhìn về phía Hoắc Quang, chẳng lẽ Hoắc Quang hoặc Hoắc Tư Kỳ đã nói với nàng? Không thì sao nàng lại biết.
"Ta sao lại đi nói chuyện này với nàng." Chuyện này, đương nhiên hắn sẽ không nói với Lưu Văn, những cái đó tâm tư rất độc ác.
Lưu Văn còn là một đứa trẻ, lỡ như trên mặt lộ ra ngoài, những người kia các kiểu không thoải mái, ra tay với Lưu Văn thì sao mà đối phó.
Dương Hải nghĩ tới hành vi bỉ ổi của mấy người này trong mấy năm qua, không khỏi nhíu mày, "Cũng phải, những người đó hành xử càng ngày càng quá đáng."
"Nhưng ta nói cho ngươi biết nhé, ngươi cũng đừng có suốt ngày ở chỗ phế liệu nữa, ngươi thường xuyên vắng nhà, dù ở đây có cổng viện đóng, nhưng chỉ cần họ để tâm chút, cũng có thể phát hiện ra sơ hở."
"Đã có người dò hỏi mấy lần, bà nội ta nói có người còn hỏi ngươi có phải không về nhà không, còn nói nếu như ngươi không về nhà ở thì không thể để nhà trống vân vân." Dương Hải khinh bỉ nói.
Hoắc Quang nghe thấy lý luận này, hừ lạnh một tiếng, "Bọn họ à, cả ngày chỉ dám dùng mấy cái thủ đoạn nhỏ này."
"Ta là vì công việc, mới phải ở trạm phế liệu."
"Hơn nữa cái nhà này không phải do đơn vị phân, mà là bố mẹ mua."
"Nhà ta cũng chỉ có một gian nhỏ này, sao, bọn họ còn muốn cướp đi à?" Vẻ mặt Hoắc Quang rất khó coi, nghĩ tới cảnh bố mẹ mất.
Lưu Văn tham quan nhà mới xong, vừa ra ngoài đã nghe có người dòm ngó cái nhà nhỏ này.
"Ta chẳng lẽ không phải người, ta muốn ở chỗ này." Cái kiểu người gì vậy, dù bây giờ giá nhà không có đến mức trên trời, nhưng nhà ở cũng rất khan hiếm mà.
Nếu như để người khác chiếm được, về sau thật muốn khóc chết, đây là mấy ngàn vạn chẳng bõ bèn gì, không được, nhất định phải giữ nhà, không thì thật muốn khóc mất.
"Nhà bọn họ không đủ ở, không thể chờ đơn vị chia nhà sao?" Lưu Văn nhớ lại trước những năm chín mươi, nhà không phải do đơn vị phân thì là do tổ tiên để lại nhà cũ.
"Đơn vị chia nhà à? Hiện tại các kiểu ồn ào cả lên, ai còn tâm xây nhà."
"Huống hồ lão, ở đây đã có nhà rồi, đơn vị không có khả năng chia nhà cho bọn họ." Đơn vị chia nhà, đó là cải thiện môi trường ở cho công nhân viên chức, trừ khi nhà nhiều, còn không thì sẽ không chia cho nhân viên có nhà ở.
"Bây giờ con cái họ làm việc, nhưng đơn vị không xây nhà, dù là đơn vị có xây thì trước còn có bao nhiêu người chờ chia."
"Đến lượt bọn họ thì cũng không biết phải chờ bao lâu." Dương Hải nhỏ giọng nói, "Với cái loại tâm địa độc ác nhỏ mọn của bọn họ thì xứng đáng một đời không được chia nhà."
Lưu Văn không ngừng gật đầu, "Đúng, không được chia nhà, để bọn họ chen chúc ở chung."
Nhà nhỏ, con nhiều, người ở đông, thêm cả việc bố mẹ không công bằng, rồi có người châm ngòi thêm chút nữa, chẳng nhẽ lại không loạn tung lên.
Oa, Lưu Văn bỗng cảm thấy những ngày ở đây thật đáng mong đợi, sau này chắc chắn có nhiều trò vui để xem.
"Cậu Dương ơi, sau này chúng ta có nhiều trò hay để xem lắm." Có trò vui xem, thật là quá tò mò mà.
"Không cần chờ sau này, bây giờ cũng có nhiều trò vui rồi." Dương Hải làm việc ở xưởng nhỏ bên đường, không có nhiều việc, phần lớn thời gian ở nhà.
So với Hoắc Quang thường xuyên vắng nhà, hắn đối với khu tứ hợp viện rất hiểu.
Oa, Lưu Văn vô cùng vui vẻ, nghĩ hay là mình nên góp chút sức, rốt cuộc nếu không phải do họ thì Hoắc Tư Kỳ cũng sẽ không phải xuống nông thôn.
Ngay khi Lưu Văn đang động não, nghĩ xem nên ra tay giáo huấn những người đó thế nào thì nàng căn bản không để ý tới ánh mắt Hoắc Quang đang nhìn mình.
Dương Hải để ý thấy, cảm thấy đứa cháu gái này hẳn là sắp có phiền phức, không đúng, ngày tháng sau này sẽ không dễ chịu, phải nhắc nhở một hai.
Hoắc Quang biết Lưu Văn là một đứa trẻ thông minh, trước kia thư tỷ tỷ viết về, không ít lần khen nàng, nói nàng rất hiểu chuyện.
Nghĩ lại cũng phải, đứa trẻ tầm tuổi nó, đột nhiên mất cha mẹ, chắc hẳn phải buồn bã đủ kiểu, căn bản sẽ không nghĩ được quá nhiều.
Nhưng nàng vẫn bảo toàn được mấy thứ này, một đứa trẻ như vậy liệu có phải là một đứa trẻ bình thường không?
Nhưng càng như vậy, Hoắc Quang càng cảm thấy phải nghiêm khắc yêu cầu Lưu Văn, không thì rất dễ bị dưỡng hư.
Nghĩ tới nếu như không gặp được sư phụ thì hắn không dám nghĩ hiện tại sẽ ra sao, lẽ nào suốt ngày chỉ cân nhắc đối phó với những người kia?
Không phải là không muốn trả thù, mà là cảm thấy không đáng bỏ quá nhiều tinh lực và thời gian vào mấy người đó, mà nên dành thời gian và tinh lực vào những nơi quan trọng hơn.
Nghĩ tới việc trường học đang ầm ĩ hiện tại, vốn dĩ hắn nghĩ là đưa Lưu Văn đến trường học, một mặt có thể quen thêm nhiều bạn học.
Nhưng bây giờ Hoắc Quang cảm thấy đưa Lưu Văn đến trường, chưa hẳn đã là một lựa chọn tốt, dứt khoát cho nàng báo danh luôn, đến lúc thi thì đi thi.
Dù sao bây giờ bên trường cũng không có ý kiến gì, còn về việc xin nghỉ ở trường học thì Hoắc Quang liếc nhìn Dương Hải, thân là cậu của Tiểu Văn, việc nhỏ này chắc có thể giải quyết.
Không đúng, Dương Hải phát hiện Hoắc Quang cứ nhìn mình không thôi, có vấn đề, chắc chắn có vấn đề.
Nhưng ngẫm lại thì hắn cũng có làm gì đâu, sao cứ nhất định các kiểu nhìn chằm chằm hắn.
"À thì, Tiểu Quang, gần đây ta nghe lời ngươi, ta thật sự đi ra ngoài chơi cùng người ta đấy." Công việc của Dương Hải nhẹ nhàng, thêm cả nhà cũng chỉ có mỗi một nhà bốn người, bố mẹ đều đang làm, bà nội có tiền lương hưu, thật không thiếu chút tiền đó để sống qua ngày.
Dương Hải không có cảm giác áp lực nhiều, khi không có việc gì thì sẽ ra ngoài tản bộ, có lần đi ra ngoài chơi, ai ngờ bị Hoắc Quang phát hiện.
Dương Hải vốn nghĩ hắn cũng đâu có la cà ngoài đường, cũng đâu có làm gì, Hoắc Quang chắc là sẽ không làm gì mình đâu.
Kết quả không ngờ lại bị túm lấy, một mạch lôi hắn về nhà, có thể nói là mặt mũi không còn mảnh vải lót nào.
Vốn nghĩ đây là thảm nhất rồi, nhưng kết quả không ngờ đó lại chưa phải là cái thảm nhất.
Thảm nhất là Hoắc Quang lại đi nói với bố mẹ hắn rằng hắn ở nhà ăn không ngồi rồi, lo hắn sẽ giao du với bạn xấu, lại còn ép hắn học.
Thật tình, hắn vốn không phải là người thích học, hồi đi học toàn trầy trật cho qua, không cần thành tích cao, sáu mươi điểm là đủ rồi.
Hồi tốt nghiệp hắn nghĩ cuối cùng đã được giải phóng rồi, không phải xem mấy quyển sách thôi miên nữa.
Kết quả không ngờ, rõ ràng đã là người tốt nghiệp rồi mà vẫn phải đọc sách, thật khiến hắn khóc không ra nước mắt.
Nhưng dù hắn có khóc lóc thế nào thì bố mẹ hắn đều đứng về phía Hoắc Quang, nhất định bắt hắn phải đọc sách.
Bạn cần đăng nhập để bình luận