Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối

Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối - Chương 534: Độc thân nhà nữ nhi 90 (length: 8272)

Đổng Tư Dao căn bản liền không biết sự tình phát sinh sau khi nàng đi, nàng có thể là vội vàng phải đi bệnh viện đưa cơm.
Mấy ngày trước Lưu Linh mang Đổng Bằng Nghĩa đi bệnh viện khám bệnh, không ai là không cảm thấy đó chỉ là làm giấy bác sĩ, để có thể xin nghỉ phép dài.
Kết quả không ngờ sự tình lại đi đến bước này, thân thể Đổng Bằng Nghĩa không phải là không tốt bình thường.
Nghe thì đều không phải là vấn đề lớn, nhưng không chịu nổi nhiều vấn đề nhỏ hội tụ một chỗ, liền biến thành vấn đề cực kỳ lớn.
Tóm lại cần thiết lập tức nhập viện, việc này khiến Lưu Linh sợ hãi không ít, dù Đổng Bằng Nghĩa la lối nói không có vấn đề, thân thể rất tốt, không cần nhập viện, cũng không ai phản ứng hắn.
Bao gồm sau đó chạy đến Đổng Tư Dao, mặc dù cũng rất giật mình, nhưng cũng đồng ý đề nghị của bác sĩ, cứ thế Đổng Bằng Nghĩa nhập viện.
Theo lời Đổng Tư Dao nói, dù sao chi phí đều do đơn vị lo, việc gì phải tiết kiệm, hơn nữa vốn dĩ đã muốn xin nghỉ dài ngày.
Không có gì có thể so sánh với việc bác sĩ lên tiếng cần phải nhập viện mạnh hơn, nếu vấn đề không nghiêm trọng, có cần thiết phải cho người nhập viện sao?
Dù sao đây là bệnh viện lớn, nhà họ còn không có quan hệ ở bệnh viện, càng đừng nói còn có chụp phim gì đó, đều có thể chứng minh được phần nào.
Lưu Văn cũng thấy như vậy là tốt nhất, không cần lo lắng còn có ai đó sẽ kỳ kèo, nếu ai có ý kiến, ai cảm thấy bác sĩ giúp gian lận, cứ việc đi khiếu nại.
Đổng Bằng Nghĩa bất đắc dĩ, vợ, con gái, cháu gái đều lập tức đồng ý nhập viện, hắn có thể làm sao, hơn nữa tình huống ở đơn vị hiện giờ, hình như là nhập viện tương đối tốt, cũng không biết lãnh đạo sẽ nghĩ như thế nào.
Lưu Linh không thèm quan tâm lãnh đạo nghĩ thế nào, thân thể không tốt thì chính là không tốt, nếu như bọn họ không tin, có thể đổi sang bệnh viện mà họ thấy yên tâm.
Thường Quốc Khánh biết Đổng Bằng Nghĩa sắp quay lại, vô cùng vui mừng, dù hắn không phải tổ trưởng thì sao, hắn không tin không có cách chỉnh lý Đổng Bằng Nghĩa một phen.
Bao gồm cả việc nên chỉnh lý Đổng Bằng Nghĩa thế nào, hắn đều đã nghĩ xong, nhưng kết quả hắn không ngờ rằng vị này lại trực tiếp nhập viện.
Tình thế thay đổi khiến hắn ngạc nhiên đến ngây người, phản ứng đầu tiên của hắn là Đổng Bằng Nghĩa bất mãn với quyết định của lãnh đạo, cho nên mới như vậy, cũng để cổ vũ chỗ dựa của mình.
Kết quả lại bị chỗ dựa răn dạy một trận, bởi vì Đổng Bằng Nghĩa đi bệnh viện lớn, căn cứ vào quan hệ của Đổng gia, không có chuyện gian lận.
Đặc biệt là có phim chụp, có giấy chứng nhận chẩn bệnh, lãnh đạo cũng đã hỏi bác sĩ bệnh viện của nhà máy, kết luận đưa ra là tình hình Đổng Bằng Nghĩa thật sự không tốt.
Nếu không phải lần này hắn cảm thấy không thoải mái, đi bệnh viện kiểm tra, là sẽ xảy ra chuyện lớn.
Một khi tại cương vị mà xảy ra vấn đề, cộng thêm việc trước đây Đổng Bằng Nghĩa nói tuổi mình đã lớn, thân thể không tốt, yêu cầu làm ca ngày thường, là hắn kiên trì quay về làm ba ca, việc này khiến người nhà bắt được chuôi, lẽ nào không làm ầm ĩ?
Xét nghiêm túc, vấn đề không phải tại Đổng Bằng Nghĩa, người ta nhận được thông báo, liền lập tức chạy tới đơn vị.
Chỗ dựa của Thường Quốc Khánh càng nghĩ càng không thoải mái, nhìn biểu hiện của hắn cũng không tốt.
"Ngươi có thời gian nghĩ mấy thứ này sao, chi bằng nghĩ xem làm sao để nâng cao trình độ sửa chữa máy móc của ngươi."
"Lần này ngươi gây ra vấn đề lớn như vậy, trưởng ca trực với chủ nhiệm xưởng đã sớm đẩy trách nhiệm lên đầu ngươi rồi, ngươi tự mình nghĩ xem nên làm gì đi."
Vốn dĩ sự việc này không phải là không giải quyết được, nhưng hiện tại vị này không muốn ra tay, giúp người thì có thể, nhưng không thể làm liên lụy đến bản thân mình.
Thường Quốc Khánh không ngờ rằng mình nịnh bợ lãnh đạo lâu như vậy, mà lại bị hất sang một bên như thế, trong lòng vô cùng không vui.
Muốn nói thêm gì đó, kết quả đối phương trực tiếp cầm một quyển sách, bắt đầu nghiêm túc đọc, không hề có ý muốn nói chuyện với hắn nữa.
Đã thế rồi, Thường Quốc Khánh có thể làm gì, ngoài việc bực dọc bỏ đi thì có thể làm gì.
Hiện tại hắn thật sự hối hận, chức vụ thì mất, cũng không biết về sau còn có cơ hội thăng chức nữa hay không.
Bận rộn nửa ngày, kết quả vẫn chỉ là một thợ sửa máy nho nhỏ, đổi là ai thì tâm lý cũng không cân bằng.
Thường Quốc Khánh dù có không cân bằng đến thế nào, có nhiều không cam tâm thì cũng chỉ có thể bỏ đi.
Thường Quốc Khánh buồn bã về nhà, hắn đã sớm xin vào ký túc xá công nhân viên chức, đáng tiếc là không lớn lắm.
Vốn dĩ hắn nghĩ là, trước ở vài năm, sau đó chờ chức vụ lên cao một chút, về sau sẽ xin một căn nhà lớn hơn.
Dù sao cũng luôn có lời đồn rằng nhà máy đang thảo luận nghiên cứu xây dựng một loạt ký túc xá, Thường Quốc Khánh biết phòng mới là không muốn mong chờ, lãnh đạo đã sớm mong đợi, nhưng chỉ có thể chờ lãnh đạo thay đổi thì có phòng.
Kết quả hiện tại thật sự là một mình hắn đang nghĩ, chức vụ không lên, thì chỉ có thể ở lại nơi này mãi thôi.
Không khỏi nhớ tới Đổng Bằng Nghĩa, tuy rằng ông không được chia nhà, nhưng không chịu nổi có một cô con gái giỏi giang, đã mua được một căn nhà riêng rồi, rõ ràng là ông không thiếu tiền.
Đúng vậy, sao hắn lại quên, Thường Quốc Khánh chợt tỉnh ngộ ra, sao hắn còn dùng ánh mắt cũ để nhìn vị sư phụ này.
Rất nhiều người dù bất mãn với lãnh đạo đến thế nào, cũng chỉ có thể nhẫn nhịn, vẫn phải đi làm kiếm tiền, nhưng Đổng Bằng Nghĩa sợ cái gì, ông có một cô con gái thực sự kiếm ra tiền, không đi làm thì không đi làm.
Đặc biệt là tay nghề của Đổng Bằng Nghĩa tốt, lãnh đạo thật sự sẽ không làm gì ông, cùng lắm chỉ là không thăng chức, không chia phúc lợi cho ông mà thôi.
Thường Quốc Khánh càng nghĩ càng thấy mình là một thằng ngốc lớn, muốn đối phó ai sao, hết lần này đến lần khác lại đi đối phó Đổng Bằng Nghĩa.
Hiện tại vị này không có ảnh hưởng gì, cứ thế đi nhập viện, kết quả ngược lại là hắn bị dạy dỗ.
Hối hận, thật là hối hận đến xanh cả ruột, nhưng lại có thể làm gì, sự tình là do hắn gây ra, giờ lại đi cầu xin tha thứ, cũng không biết có được không?
Thường Quốc Khánh nghĩ một lát, cảm thấy vẫn là phải mặt dày đi thăm hỏi Đổng Bằng Nghĩa.
Dù cho có bị nghe những lời lạnh lùng, cũng phải nhịn, vẫn muốn học hỏi thêm một chút.
Trên đường hắn cũng nghĩ rất nhiều, chủ yếu là hắn hiện tại không có kỹ năng quá cứng, nếu có thể sửa chữa máy móc, gặp lại vấn đề khó giải quyết, đều có thể giải quyết nhanh chóng, hắn không tin là hắn vẫn bị xuống chức.
Nghĩ đến đây, Thường Quốc Khánh hạ quyết tâm, nhất định phải đi, đặc biệt là trên đường gặp được mấy đồng nghiệp, trước kia đều sẽ nhiệt tình chào hỏi hắn, kết quả bây giờ gặp hắn, thái độ đều đã thay đổi, cũng chỉ là chào hỏi bình thường thôi.
Điều này khiến Thường Quốc Khánh có chút không thích ứng, về vội vàng lấy chút đồ, vẫn là lần trước mua, nghĩ đến lúc đó có thể tặng lãnh đạo làm quà.
Kết quả hiện tại đồ vật cũng không có tặng đi được, lại vừa hay để tặng cho Đổng Bằng Nghĩa, cũng không tính là lãng phí đồ tốt như vậy.
Thường Quốc Khánh xách lỉnh kỉnh đồ chạy tới bệnh viện, lúc này hắn mới nghĩ ra một việc lớn, hắn chỉ biết Đổng Bằng Nghĩa nhập viện, nhưng lại không biết ông ở phòng bệnh nào.
Việc này làm hắn lo lắng, nếu hôm nay không gặp được người, chẳng lẽ lại phải xách đống quà này về sao?
Vừa nãy có thể là hắn gặp ai cũng nói, hắn muốn đi thăm Đổng Bằng Nghĩa, kết quả động tĩnh làm ra rất lớn, quà thì chưa đưa đi được, làm người khác nghĩ như thế nào.
Bọn họ sẽ không cho rằng hắn là không biết Đổng Bằng Nghĩa ở phòng bệnh nào, nên mới mang đồ về, nhất định sẽ cảm thấy quan hệ giữa hắn và Đổng Bằng Nghĩa đã xấu đi đến mức không qua lại nữa.
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận