Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối

Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối - Chương 319: Đại ca là văn đàn đại lão 23 (length: 8251)

Lưu San thấy thời gian cũng không sai lệch lắm, có đợi thêm cũng chẳng thấy Lưu Văn, Lưu Trạch Cử tới tìm mình, liền định bụng nấu cơm trước, ăn xong sẽ đi tìm bọn họ. Ai ngờ khi vào bếp mới hay, hai người kia đã ở đó bận rộn.
Lưu San không hiểu vì sao hai người họ lại mò vào bếp. Dù bận xử lý đám người hầu hạ, cũng không đến nỗi bữa cơm trưa phải nhờ đến bọn họ ra tay.
Cô không vui liếc đám người đứng bên cạnh, mặt mũi Lưu San có phần khó coi. Hai người hầu kia trông cũng tội, nào ai muốn hai vị đại thiếu gia, đại tiểu thư vào bếp làm chi? Chưa nói đến chút việc cỏn con này, bọn họ đã giải quyết xong từ lâu, ai ngờ đổi sang hai người kia, loay hoay mãi không xong, hiệu quả lại kém. Mà lỡ xảy ra sơ suất gì, chẳng phải cả bọn đều lãnh đủ sao?
Giờ thì hay rồi, để đại tiểu thư nhìn thấy, đúng là muốn khóc mà. Quả thật là xui xẻo, mà hết lần này đến lần khác không dám kêu ca. Nếu không, đừng mong có quả ngon mà ăn. Bọn họ có lẽ trước đây còn dám tranh cãi một hai, chứ giờ thì hết dám rồi. Ai nấy đều biết thiếu gia, tiểu thư đang muốn gánh nhà đi về phương Nam học hành. Chỗ này chưa biết chừng còn chẳng mấy ai ở lại. Chắc hẳn họ đang nghĩ cách bắt lỗi, tống cổ bớt người đi, nên bọn họ chỉ còn cách ngoan ngoãn mà thôi.
Lưu Văn vừa quay đầu thấy Lưu San, lập tức mừng rỡ reo lên: "Tỷ, em với Tiểu Cử đã chọn rau xong rồi, còn rửa sạch, cá cũng làm và rửa hết rồi!"
"Đúng đó." Lưu Trạch Cử trước nay chưa từng nghĩ rằng nhặt rau, rửa rau lại lắm quy trình như thế. Nếu không có Lưu Văn khăng khăng đòi học cho biết, e là vừa vào tay là mông lung rồi.
Lưu San nhìn hai người quần áo dơ cả rồi mà thấy ngán ngẩm. Đang định bụng trách mắng đôi chút, nhìn hai người hớn hở, lại đành nuốt lời trách cứ vào bụng. Dù hai người họ chẳng hề nói thẳng, rằng sao từ sớm đã ra ngoài mua đồ ăn, lại còn rửa rau nhặt rau, chẳng phải cũng vì chuẩn bị cho việc đi về phương Nam sao?
Trước đó, Lưu Trạch Minh nói sau khi cả bọn về phương Nam, thời gian đầu nhất định không thuê người giúp việc. Tất cả do họ tự giải quyết, và hai đứa em cũng đã có sự phân công đơn giản.
Lưu San biết thân là tỷ cả, trong lúc này, phải đứng ra, gánh vác trách nhiệm giống như Lưu Trạch Minh. Nhưng trong lòng cứ có chút ấm ức.
Nàng là tỷ, lo liệu cho đám em, cũng là trách nhiệm và nghĩa vụ của nàng. Nhưng từ bé đến lớn, nàng cũng được chiều chuộng chứ có khác gì đám em là bao. Ấy vậy mà chỉ vì hơn chúng nó vài tuổi, nàng phải cáng đáng nhiều thứ.
Còn Lưu Văn và đồng bọn thì chẳng phải gánh vác gì, giống hệt hồi trước kia. Những đêm này, nàng cũng không tài nào nghỉ ngơi cho phải, nhắm mắt lại liền nghĩ đến cuộc sống sau khi về phương Nam. Đúng là lo sốt vó.
Không ngờ Lưu Văn cùng Lưu Trạch Cử vậy mà lại dùng cách của mình để cố gắng. "Các ngươi..."
"Tỷ, em cũng muốn học nấu cơm, như vậy chờ bọn mình xuống phía nam rồi, em cũng có thể phụ giúp." Lưu Văn thật sự muốn học nấu ăn, lỡ trình độ nấu nướng của Lưu San không ra sao thì nàng cũng có thể ra tay.
Cái gì? Lại còn muốn nấu cơm? Lưu San nhìn Lưu Văn sốt sắng muốn thử, không khỏi lóe lên một ý tưởng: "Không phải là em tính sau khi đến Thân thành sẽ tự mua đồ nấu nướng, một mình xoay sở hết đấy chứ?"
Lưu San cũng chỉ nói thế, trong lòng nàng nghĩ Lưu Văn chỉ là nhất thời hứng thú, dù gì thì nấu nướng cũng là việc nhàm chán, lại vất vả, sơ sẩy một cái, đồ ăn làm ra sẽ không ăn được.
Lưu San trước đây học nấu ăn, thú thật, đã nếm không ít khổ. Nếu không có Lâm Tĩnh kiên trì, nàng cũng không muốn học đâu.
Không ngờ Lưu Văn lại muốn nấu ăn, "Nấu cơm rất vất vả."
Lưu Văn dạ, trong thời đại không có khí đốt thiên nhiên, cũng chẳng có lò than, nấu ăn thật không phải là chuyện dễ dàng gì.
"Nấu cơm thì hay, không cần biết khi nào, đều có thể nấu cơm mà ăn."
"Cho dù đi du học." Lưu Văn không biết liệu mình có còn được ra nước ngoài du học hay không, nhưng không thể nói là không thể xảy ra.
"Em nghe ba mẹ nói rồi, đồ ăn bên nước ngoài chưa chắc đã hợp khẩu vị. Hơn nữa, ăn cơm bên ngoài đắt đỏ lắm." Lưu Văn bình tĩnh nói.
"Hơn nữa em cũng tính rồi, nếu như sau này em có đi du học, em cũng có thể ra ngoài bán đồ ăn kiếm tiền." Lưu Văn cảm thấy học nấu nướng, sau này bất kể ra sao, ít nhất cũng không chết đói, ít ra có cái nghề để nuôi thân.
Cái tình huống gì đây? Lưu Trạch Cử không nghĩ tới Lưu Văn lại nghĩ nhiều như thế, lại còn nghĩ đến cả chuyện sau này họ đi du học.
"Không có tiền thì không đi du học." Đối với chuyện có đi nước ngoài du học hay không, Lưu Trạch Cử đều không quan trọng. Trước kia, anh chỉ hay nghe Lưu Hoành Dục cùng vợ nói chuyện đi du học, khi đó anh thấy đi du học cũng hay, có thể học được vài thứ.
Nhưng giờ gia cảnh túng thiếu như thế này, Lưu Trạch Cử nghĩ nếu vậy, chẳng việc gì phải một mực đòi ra nước ngoài du học, với số tiền ấy, không thể làm chuyện gì ý nghĩa hơn sao?
"Sao có thể không du học?" Lưu Văn vội vàng nói, dù gì cũng là một người nhận nhiệm vụ, nhất là khi từ hiện đại đến Dân Quốc, nàng quá hiểu rõ tình cảnh hiện giờ.
Ví như về sau nơi đây chính là một đại chiến trường, không biết rồi cả nhà bốn người bọn họ sẽ ra sao nữa.
Không phải là không yêu nước, cũng không phải không muốn ra ngoài giết quỷ tử, mà là nhìn vào thực lực của cả nhà, thấy thế nào cũng không cảm thấy là hạng hảo thủ. Không khéo tới lúc đó lại thành vướng víu của đồng đội. Thế thì đúng là tai họa.
Nếu có thực lực, còn có thể gửi chút dược liệu qua đường bưu điện. Chẳng hạn như chất kháng sinh gì đó.
Phải rồi, sao nàng quên, kỳ thật nàng có thể học y mà. Dù mấy nhiệm vụ trước, nàng đều không có học y, nhưng chút kiến thức về sơ cứu thì cũng có biết qua.
Trong tình hình y học chưa phát triển như hậu thế này, đứa bé hiểu chút y thuật như nàng, cũng không đến nỗi không vào được đại học y chứ.
Lưu Văn ban đầu chỉ nghĩ vu vơ, ai ngờ giờ nàng lại hăng hái hẳn lên. Dù gì nghĩ được hướng đi nghề nghiệp tương lai cũng đâu dễ dàng.
Thú thật cũng là do trước đây thiên lệch mà thôi. Nếu hồi trước chịu học ngành y, giờ đâu cần phải băn khoăn về mấy vấn đề này, cứ việc cố gắng học tập, giành lấy suất vào đại học y là được.
Thôi, không nghĩ nữa. Biết đâu chưa đến lúc thi đại học, tình hình đã đi theo chiều hướng không kiểm soát nổi. Lúc ấy, ngay việc sống sót thôi cũng là vấn đề lớn rồi.
Lưu Trạch Cử nhìn Lưu Văn đang sốt ruột, cũng thấy không hiểu nổi. Rõ ràng hôm qua vừa nghe đại ca cùng thảo luận chuyện tài chính của gia đình, rõ là kinh tế của gia đình đang có vấn đề. Có thể lo cho bọn họ sinh hoạt cùng việc học thôi đã là tốt rồi, sao còn có thể nghĩ đến việc đi du học.
Nhưng những lời này giờ lại không thể nói ra, càng không thể để nhị tỷ biết được. Nếu không, họ lại đủ điều lo lắng, xoắn xuýt sao lại để cho họ biết chuyện này.
"Du học đâu phải chuyện dễ dàng gì, muốn đi là được sao?" Lưu Trạch Cử bồi thêm câu: "Chuyện du học còn là chuyện của tương lai. Người đi du học trước hết phải là đại ca, rồi đến nhị tỷ."
Phải rồi, anh việc gì phải cuống, trên còn có Lưu Trạch Minh, Lưu San. Nếu họ không bị bòn rút máu thì anh cũng chẳng bị, không phải tốt hay sao.
Tuy Lưu Trạch Cử tự thấy mình thông minh, cũng không hề nói đến điều cốt lõi, nhưng Lưu San đâu có ngốc. Giờ cô đã hiểu rõ, hai đứa em hẳn là đã nghe được vài lời đồn về tình cảnh của gia đình.
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận