Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối

Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối - Chương 389: Đại ca là văn đàn đại lão 94 (length: 8360)

Lưu Trạch Minh phát hiện gần đây Lưu Văn thật khiến người cảm thấy kinh ngạc, sự thay đổi đó là cả một sự nỗ lực.
Hỏi Lưu Trạch Cử xong, mới biết được Lưu Văn lại có một ý tưởng như vậy, có thể nói là thật sự kinh ngạc đến ngây người.
"Ngươi nói Tiểu Văn, nàng, nàng thế mà muốn làm người phiên dịch?"
"Nàng thế mà lại nghĩ dịch sách." Bất kể có thể làm được hay không, chỉ riêng ý tưởng này của Lưu Văn thôi, Lưu Trạch Minh đã cảm thấy mình kém xa nàng.
Lưu Trạch Cử không ngừng gật đầu, "Đúng đó, gần đây nàng mỗi ngày đều đang đọc sách."
"Hơn nữa nàng cũng nói trước sẽ học tốt tiếng Anh, sau đó sẽ nghĩ cách học tiếng Pháp."
Lưu Trạch Cử không nói là, Lưu Văn đã để mắt tới La Thành, cảm thấy học tiếng Pháp có thể xin phép nhờ hắn.
Thật tình mà nói, Lưu Trạch Minh thật sự khâm phục Lưu Văn, mặc dù đối phương lâu nay tư văn, nhưng mà dù có tư văn đi nữa, hắn cũng vẫn là người của phòng tuần bộ.
Lưu Trạch Minh suy nghĩ một chút, "Tiếng Pháp thì ta có quen một người biết tiếng Pháp, nhưng không biết đối phương có bằng lòng giúp đỡ hay không."
Mặc dù bình thường có qua lại với La Thành, nhưng quan hệ cũng chỉ ở mức bình thường, học ngôn ngữ cũng không phải chuyện có thể làm trong thời gian ngắn, ít nhất cũng phải học hơn nửa năm, đó là còn phải có môi trường tiếng Pháp.
Lưu Văn lại không biết Lưu Trạch Minh đang suy nghĩ cách để cô có thể học thêm chút ngoại ngữ, nàng bây giờ chỉ nghĩ đến việc học tốt tiếng Anh.
Ở cái thời đại này, muốn học được một môn ngoại ngữ, cũng không phải là chuyện dễ dàng, nên phải từ từ mà tính.
Ngay khi Lưu Trạch Minh đang nghĩ làm sao để nói chuyện này với La Thành, thì kết quả hắn thế mà lại đến tận nhà.
Nhìn La Thành đến cửa, Lưu Trạch Minh nghĩ, chẳng lẽ bên kia lại xảy ra chuyện gì.
Không thể không nói, công việc của La Thành thật sự rất ngầu, đối diện lúc đầu căn bản không thèm để ý La Thành, cứ làm ầm ĩ theo kiểu của chúng.
Đặc biệt là khi chúng biết Lưu Trạch Minh đã cho thuê nhà, chúng rất tức giận, trước đó chúng nghĩ là, chúng làm ầm ĩ như vậy, ai mà thèm thuê cái phòng nhỏ này chứ.
Một khi không ai thuê phòng, đến lúc đó chúng sẽ ngoi lên, đòi thuê với giá thấp.
Kết quả không ngờ Lưu Trạch Minh họ lại chuyển nhà, mà vừa chuyển nhà xong thì căn nhà trực tiếp cho thuê luôn, sao mà không làm chúng tức cho được.
Phải biết để đuổi hết mấy người ở lâu năm quanh đây, chúng đã tốn bao nhiêu công sức, mới nghĩ ra được cái cách hay ho này.
Kết quả không ngờ, chúng đoán được diễn biến sự việc, biết mấy người hàng xóm xung quanh sẽ không vui vẻ.
Nhưng không ngờ có người dọn đi, mà lại có người mới chuyển đến, thật là không phải người tầm thường.
Chúng muốn dùng cách cũ ép khách thuê mới đi, ai ngờ đối phương lại là người của cấp cao phòng tuần bộ, tìm được sơ hở cho bọn tiểu lưu manh kia đi ăn cơm chùa.
Tuy cũng chỉ nhốt bọn chúng vài ngày, sau đó thả ra cho tự do, nhưng sau chuyện đó, bọn chúng thật sự sợ mất vía.
Cho dù cái phòng nhỏ kia là của chúng, nhưng chúng cũng không dám quay lại, trời biết đâu lỡ như một ngày nào đó tên sát tinh kia không vừa mắt chúng, lại bắt chúng đi lần nữa thì sao.
Phải biết là cái món cơm chùa này, ăn không nổi đâu, các nơi đều muốn chuẩn bị một chút, nếu không thật là gây sự khắp nơi.
Lúc trước khi chúng muốn bán nhà, vì chúng là lưu manh, cho dù mấy người hàng xóm xung quanh có người động lòng, nhưng lại lo sợ sẽ xảy ra chuyện, nên không dám ra tay.
Sau khi La Thành truyền đạt tin này cho Lưu Trạch Minh, anh suy nghĩ một chút rồi quyết định mua lại.
Mặc dù không quay về ở, nhưng cái căn nhà tốt như vậy, cho dù mình không ở thì vẫn có thể cho thuê lại được.
Đặc biệt là bây giờ giá thuê nhà đang tăng cao, giờ mua lại cái căn nhà nhỏ này, đợi sau này bán nhà đi, cũng là một khoản tiền.
Điều quan trọng nhất là, tiền để trong tay thì cảm giác cứ bị mất giá trị, mà đâu phải là không có cơ hội đầu tư.
Nhưng nghĩ thôi cũng biết, nếu có cơ hội kiếm tiền thật, sao lại phải mang cơ hội tốt như vậy cho ngươi, chẳng lẽ người ta không tự mình kiếm số tiền đó hay sao?
Lưu Trạch Minh nghe nhiều lời đồn ai đầu tư này nọ, lại còn được bảo kê các kiểu, nên thôi cứ mua nhà cho thuê vẫn hơn.
La Thành thấy Lưu Trạch Minh sảng khoái mua căn nhà, bèn thuận miệng nói một câu, nếu có cơ hội khác như vậy, sẽ hỏi anh sau.
Lưu Trạch Minh đương nhiên không có vấn đề gì, mà anh nghĩ La Thành hiện tại tới tìm, hẳn là vì chuyện này.
Rốt cuộc ngoài chuyện này, anh không nghĩ ra La Thành có chuyện gì mà đến tận nhà.
Lưu Văn cũng khá bất ngờ, sao La Thành lại tới đây, phản ứng đầu tiên của cô cũng là, "Hiện tại nhà cho thuê đâu có nhiều, sao nhanh vậy đã có tin tức về nhà rồi."
Dù sao bây giờ người nước ngoài tràn vào cũng có, người nước ngoài rời đi cũng có, có người thì cảm thấy Thân thành sớm muộn gì cũng nguy, có người thì thấy ít nhất nơi đây cũng là khu tô giới mà, người R quốc chắc sẽ không vào.
Đối với họ, chỉ cần khu tô giới an toàn, còn những nơi khác thế nào họ không quan tâm.
Lưu Trạch Minh cũng không biết, "Mặc kệ, dù sao có nhà tốt thì mua."
Cho dù đợi họ rời khỏi nước, giá nhà có thể tăng lên hai ba phần, cũng là một số tiền không nhỏ, giàu sang thì tốt hơn nghèo khó, có nhiều tiền mang ra ngoài cũng tốt.
Lưu Trạch Minh chợt nhớ ra một chuyện, đó là hình như anh đã quên một chuyện, đó là hiện tại tiền đang mất giá, không bằng đổi thành vàng hoặc đồ vật có giá trị khác.
Đương nhiên là vàng có tốt hơn, đối với bọn họ mà nói cũng có chút bất tiện, rốt cuộc nó quá nặng, dễ bị người khác phát hiện, mang nặng tiền bạc trong người, đây là một chuyện nguy hiểm.
Lưu Trạch Minh có một ý nghĩ, đó là có thể thì vẫn nên đổi thành kim cương hoặc là bảo thạch thì tương đối ổn, đồ không nhiều, nhưng tuyệt đối giá trị hơn vàng các loại.
La Thành thấy mọi người nhà họ Lưu đang chờ đợi nhìn mình, không cần hỏi, liền biết bọn họ đang nghĩ gì.
La Thành hít sâu một hơi, "Cái đó, hôm nay tôi đến không phải vì thấy một căn nhà tốt đâu."
"Mà là có một nguyên nhân quan trọng hơn, đó là các người có biết Lưu Trạch Thao không?" Vốn dĩ có thể cho thuộc hạ đi hỏi, nhưng hắn nghĩ đi nghĩ lại vẫn nên đích thân ra mặt.
Lưu Trạch Thao? Cả bốn người nhà họ Lưu không ngờ thời gian qua lâu như vậy, mà vẫn nghe lại cái tên này, cả bốn người đều nhìn nhau, không rõ đây rốt cuộc là tình huống gì.
"Hắn là con trai cả nhà bác cả, sao vậy?" Lưu Trạch Minh biết có một số việc, sơ sài đi điều tra một chút, cũng có thể phát hiện ra.
"Hiện tại hắn xảy ra chút chuyện, hắn đang ở bệnh viện." La Thành nói sơ qua tình huống.
Cái gì? Lưu Trạch Thao xảy ra chuyện? Lưu Văn hơi ngạc nhiên, nhưng rất nhanh cũng thấy không có gì lạ.
Rốt cuộc đối với Lưu Trạch Thao mà nói, dù là vì không có tiền mà hắn cảm thấy đã là đủ hạ thấp mình rồi, là đủ các loại tủi thân.
Nhưng hắn không biết, có những lúc lời nói của hắn thật sự làm cho người ta rất tức giận, hận không thể dạy dỗ hắn một bài.
Chỉ là có người ra tay, có người không thèm để ý thôi, lần này Lưu Trạch Thao có lẽ là đã đụng vào phải đá tảng rồi.
"Vậy, ý của anh là?" Lưu Trạch Minh hỏi lại La Thành, anh cảm thấy với địa vị của La Thành hiện tại, không thể vì chút chuyện nhỏ như vậy mà đến tận cửa.
"Tôi chỉ nhắc đến thôi, chỉ là hắn có nói một câu, có thể nói ra tình huống của bác cả và bác hai các người." La Thành đem ý của Lưu Trạch Thao khăng khăng muốn truyền đạt lại.
Có thể nói cho hai vợ chồng Lưu Hoành Tuấn về tình hình sao? Lưu Trạch Minh không muốn để ý, dù sao người ở bệnh viện, nếu họ đi thì nhất định sẽ bị bắt móc tiền.
Nhưng không thể không thừa nhận, Lưu Trạch Thao vừa nói như vậy, anh thật sự không thể coi thường.
"Được, ta sẽ đến thăm hắn một chút."
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận