Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối

Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối - Chương 430: Xuất giá nữ 35 (length: 8355)

Lưu Văn biết Cát Lan mẹ con sẽ đến tìm, chỉ là chuyện sớm hay muộn.
Không ngờ vị khách trọ này, thật không phải là người bình thường, bất quá cũng đúng, nếu không lợi hại như vậy, sao có thể dọa cho Cát Lan bọn họ chạy mất.
Lưu Văn: Nếu bọn họ thật lấy được chứng cứ, chứng minh ta và họ có quan hệ thân thích, ngươi sẽ thế nào?
Khách trọ: Bọn họ thật sự có thể lấy được chứng cứ sao? Việc này cũng không khó, dù sao ta thuê phòng từ tay ngươi, muốn đuổi ta đi, phải có giấy chứng minh ngươi ký tên, nếu không thì sao ta đi được.
Khách trọ: Ta nghĩ cô Lưu sẽ không làm chuyện như vậy đâu.
Lưu Văn đương nhiên sẽ không làm như vậy: Chắc chắn là không rồi, bất quá ta nghĩ họ hẳn sẽ không bỏ cuộc nhanh vậy đâu.
Đối với Cát Lan, nếu không sang tên được căn nhà, Lưu Trí không thoát nợ, với Cát Lan đang si ngốc thì nàng ta chắc chắn muốn cố hết sức một phen.
Không bỏ cuộc sao? Khách trọ nhớ lại chuyện này kế tiếp vẫn chưa nói: Ngươi không biết, em trai ngươi, cái thằng ngu đó, nó khóc rống lên, còn tè ra quần.
Khách trọ: Rồi lại nói đối phương đánh nó, bắt nó lăn trên đinh, ngươi cũng biết khu chung cư cũ, có rất nhiều người lớn tuổi, dù có người khá lạnh lùng, nhưng khi biết có chuyện lớn thế này xảy ra, họ nhanh chóng báo cảnh sát.
Khách trọ: Kết quả là họ bị tóm cả lên đồn, hình như trên người nó có nhiều vết đinh, còn dính cả máu nữa.
Trời ơi, Lưu Văn kinh ngạc thốt lên, Lưu Trí vậy mà dám vay tiền mà không nghĩ đến chuyện không có cách nào trả, hắn có thể có kết cục tốt sao?
Lưu Văn: Rồi sau đó thì sao?
Khách trọ lắc đầu, tỏ vẻ: Ta cũng không rõ, dù sao bọn họ không phải người thành phố S, hình như đã về quê rồi.
Hắn chỉ biết chút thông tin: Mà hình như nghe nói nợ thua tiền, tính cả lãi mẹ đẻ lãi con thì lên đến cả triệu tệ.
Khách trọ còn nhớ đến bộ dạng ngu ngốc của Lưu Trí: Thật không ngờ người đần như vậy, lại còn dám thiếu nhiều tiền như vậy, hắn không biết lãi mẹ đẻ lãi con đáng sợ đến mức nào sao?
Ai cũng biết lãi mẹ đẻ lãi con, loại lãi này không phải là khủng khiếp bình thường, chỉ cần có chút đầu óc thì làm sao có thể đồng ý như vậy chứ.
Lưu Văn cười: Biết làm sao, từ nhỏ đến lớn, nó gây họa không biết bao nhiêu lần, lần nào cũng có người đứng ra giải quyết, lần này nó cũng nghĩ sẽ có người giúp nó.
Lưu Văn: Hy vọng lần này nó rút được bài học.
Biết bọn họ đều bị bắt vào rồi, trong lòng Lưu Văn vô cùng vui vẻ, dù sao hắn vào rồi thì chắc là sẽ không có ai tới quậy phá ở căn nhà kia nữa.
Lưu Văn vốn còn nghĩ chờ có chút tiền rồi, sẽ mua một căn nhà có môi trường tốt hơn, lớn hơn một chút ở thành phố S.
Hiện giờ xảy ra chuyện này, Lưu Văn thật không có cách nào tiếp tục sự nghiệp ở trong nước được, không muốn một lúc nào đó không hay, sẽ có nhiều người dùng giá rẻ mà mua được căn nhà mang tên của nàng.
Trừ khi Cát Lan chết đi, hoặc Lưu Trí chết đi, nhưng mà bất kể là Cát Lan hay Lưu Trí, chắc họ cũng chưa sớm chết như vậy.
Nếu họ không sớm chết như vậy, thì nàng chỉ có thể cứ như vậy thôi.
Lưu Văn biết Cát Lan hẳn là sẽ yên tĩnh hơn một hai ngày, cũng thở dài một hơi.
Bất kể thế nào, nàng có thể thoải mái đi thi, đúng, không sai, nàng sắp tham gia kỳ thi chứng chỉ nhân viên tài vụ rồi.
Đợi nàng thông qua kỳ thi, cầm được tấm giấy chứng nhận này, nàng có thể vào làm công ty, mà Nghê Kiệt cũng đã đề xuất với tổng bộ bên nước rồi.
Tổng bộ bên kia tỏ vẻ đã biết, đồng ý đề xuất của Nghê Kiệt, cũng nhân tiện nói đến biên độ tăng lương của Lưu Văn.
Nghĩ đến phần tăng lương kia, Lưu Văn cũng bất đắc dĩ, nàng biết không thể trông mong các vị quan lớn trong nước có thể hào phóng đến mức nào.
Nhưng là trước giờ không ngờ những người đó vậy mà lại keo kiệt như thế, không phải keo kiệt bình thường, vốn dĩ một mình nàng làm việc của hai người, không nói là trả lương của hai người, thì ít nhất cũng nên cho một nửa chứ.
Kết quả chỉ tăng thêm một thành lương, khi quyết định này đưa ra, Lưu Văn thật sự tròn mắt, không biết nên nói thế nào.
Nghê Kiệt cũng cạn lời, hắn thật không hiểu, giúp công ty tiết kiệm được bao nhiêu chi phí, kết quả lại vẫn keo kiệt như vậy.
Lưu Văn sau khi biết kết quả này, liền quyết định không làm tài vụ nữa, đầu óc có vấn đề, dù nghiệp vụ sổ sách có đơn giản, không có xử lý sổ sách phức tạp quá, nhưng mà khi nàng đồng ý rồi, không phải cho người ta cảm thấy quá rẻ sao.
Về sau đừng nghĩ đến chuyện tăng lương, có thời gian này, nàng không bằng đọc thêm sách, học thêm cái gì đó.
Ví dụ như học thêm kiến thức liên quan đến máy móc, để khi Nghê Kiệt với Vệ Đông bận rộn, còn có thể phiên dịch bản thảo.
Nghê Kiệt với Vệ Đông biết hai ngày nay, Lưu Văn đều đang chuẩn bị ôn thi, cho nên những việc cần bàn đều nói ở bên ngoài, để lại thời gian cho nàng ôn tập.
Vốn dĩ cũng không khó lắm, Lưu Văn tỏ vẻ vượt qua kỳ thi không khó khăn gì.
Cứ như vậy nhẹ nhàng tham gia kỳ thi, khi ra khỏi trường thi Lưu Văn, đối với Nghê Kiệt đến đón, bày tỏ: "Cứ đợi ta cầm giấy chứng nhận thôi."
"Được, ta đợi khi đó cô làm sổ sách." Nghê Kiệt đưa cho Lưu Văn một ly cà phê.
Lại là cà phê sao, Lưu Văn bĩu môi, thật là, cà phê này, đối với nàng mà nói, căn bản không có tác dụng tỉnh táo gì cả.
"Ta biết cô không thích uống cà phê, ta cũng muốn mua nước trái cây cho cô, nhưng mà tìm mãi không thấy."
"Đến bữa ăn, ta sẽ mua nước xoài cho cô." Nghê Kiệt cam đoan nhất định sẽ thỏa mãn yêu cầu của Lưu Văn.
Nghe vậy, Lưu Văn không khỏi gật gù: "Vậy thì được."
Lâm Phỉ nhìn hai người đi phía trước, huých tay Vệ Đông ở bên cạnh: "Anh xác định họ không phải là tình nhân sao?"
Thật tình mà nói, mỗi lần mọi người đi ăn cơm, cô đều cảm thấy hai người này mà không phải tình nhân thì mới có vấn đề, nhưng mỗi lần trêu họ, họ đều không ngừng nói, họ không phải là tình nhân.
Vệ Đông liếc nhìn rồi nói: "Đúng vậy, họ không phải là tình nhân."
Ha, Lâm Phỉ nghi ngờ nhìn người đàn ông nhà mình: "Anh chắc không đấy, em cảm thấy anh cái gì cũng không biết."
Im lặng, Vệ Đông thật không hiểu: "Sao em cứ nhìn họ chằm chằm vậy?"
"Nếu như họ là tình nhân, thì họ sẽ không phủ nhận đâu."
Thật là, nhìn Vệ Đông không hiểu gì hết, Lâm Phỉ không biết phải nói sao.
Thôi, hiện tại không tiện đề cập đến chuyện này, đợi về nhà rồi từ từ mà nói với anh ta một chút.
"Anh không thấy đó thôi, trong công việc có chút chuyện, mà họ ầm ĩ lên thì long trời lở đất."
"Lưu Văn cũng nói rồi, tuyệt đối không tìm đồng nghiệp làm bạn trai, thật là tìm không thoải mái mà."
Vệ Đông rất tán thành những lời này, không khỏi nghĩ đến lúc trước anh mới tới Nhật Bản làm việc, cùng Lâm Phỉ làm việc chung, sống chung với nhau, kết quả là biến thành khi làm việc thì ồn ào vì việc riêng, khi về nhà, lại vì chuyện công việc mà cãi nhau.
"Lúc đó chúng ta vì công việc rồi chuyện riêng tư mà cãi nhau suốt." Cho nên dù Lâm Phỉ kinh doanh hộ rất tốt, Vệ Đông cũng không muốn dính vào.
Lâm Phỉ nhớ lại những năm đó, hai người họ tuy có những khoảnh khắc ngọt ngào, nhưng cũng trải qua thời gian cãi nhau vì công việc, vì chuyện riêng tư.
"Hơn nữa anh cũng biết hai người họ là hàng xóm cũ, những chuyện lộn xộn trong nhà Lưu Văn, anh cũng biết một hai."
Lâm Phỉ gật gù, trước kia cô còn nghĩ Lưu Văn sẽ gửi đồ cho dì của cô ấy, dì cô ấy cũng thường xuyên gửi bưu kiện đồ cho cô, còn những người khác, bao gồm cha mẹ cô, đều không có gửi bưu kiện gì cho cô cả, sau này cô mới biết quan hệ giữa cô ấy và cha mẹ, anh em không tốt.
"Chúng ta chỉ biết chút ít, Nghê Kiệt là hàng xóm cũ của cô ấy, biết tình hình càng nhiều, nếu là anh, anh có sẵn lòng sống chung với một người đàn ông biết hết quá khứ của anh không?"
"Dù sao là tôi, thì tôi không sẵn lòng đâu." Vệ Đông chỉ tưởng tượng thôi, đã cảm thấy thật đáng sợ.
(Hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận