Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối

Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối - Chương 373: Đại ca là văn đàn đại lão 78 (length: 8177)

Lưu Văn thật không hiểu đám người này, "Bọn họ không nên tính là lão làng sao?"
"Sao một số việc làm, ta cảm giác như là một kẻ cái gì cũng đều không hiểu." Chẳng lẽ xã hội vả mặt còn chưa đủ à?
Lão làng sao? Lưu Trạch Minh không hiểu rõ về họ, bất quá những người làm ra chuyện này, nghĩ cũng biết, "Bọn họ không giống là người có đầu óc."
Với lời này, Lưu Văn rất tán thành, "Đúng, bọn họ đúng là không có đầu óc."
"Phàm là người có đầu óc, sao họ có thể nói ra những lời đó."
"Thôi, nếu biên tập La không cho ta biết, ta liền coi như không biết."
"Cũng không biết là khi nào có tin đồn này, có khi đã là lưu truyền sôi sục rồi, hiện tại đã quay về bình thường."
"Ta bỗng dưng nổi lên ý nghĩ, muốn đối phó họ như thế nào, chẳng phải là tự gây sự à?"
"Hơn nữa ta tốt như vậy, ta đều không để ý đến họ, họ thấy ta không ứng chiến, chắc giờ này tức gần chết."
Đối phó một người tốt nhất là gì, chính là trực tiếp không để ý đến họ, cứ xem họ nhảy nhót lung tung một hồi, giống xem diễn, cuối cùng còn chấm bình phẩm một hai, thế mới là phản kích tốt nhất.
Đáng tiếc, Lưu Văn nhẹ nhàng thở dài, "Vậy mà ta không có ngay lập tức vây xem một chút."
"Nghĩ lại thấy tiếc."
Ơ, còn thấy tiếc? Lưu Trạch Minh hoảng sợ trước lời Lưu Văn, biết nha đầu này gan dạ, chỉ không nghĩ tới vậy mà lại gan dạ đến vậy.
Đây là vô tri nên không sợ sao? Lưu Trạch Minh không hiểu, "Ngươi à, cứ an ổn viết bản thảo đi, nghĩ cách nâng cao thành tích."
"Tuy lần này thành tích của ngươi không tệ, nhưng không phải lần nào cũng may mắn như vậy." Lưu Trạch Minh còn nghĩ lần này nếu thành tích của Lưu Văn không tốt, nhất định phải dạy dỗ một trận.
Kết quả không ngờ thành tích của nàng không sai, tuy không so được Lưu Trạch Cử, nhưng tổng thể mà nói, thành tích thực sự không tệ.
Chỉ là nhìn biểu hiện đắc ý của nha đầu này, Lưu Trạch Minh lại muốn dạy dỗ đôi chút.
Haizz, lại còn nói nàng thi cuối kỳ được điểm cao là nhờ vận may, thật là làm người tức giận, đây rõ là thực lực chứng minh, sao lại là vận may.
Nhưng nàng cũng biết, không thể phản kháng được, vì không chỉ Lưu Trạch Minh nghĩ vậy, ngay cả Lưu Trạch Cử cũng nói tin tưởng nàng, kỳ thực vẫn cảm thấy nàng gặp may.
Thôi, không tranh cãi, chuyện này không có gì phải tranh cãi, chỉ cần vài kỳ thi nữa đạt được thành tích không tồi, không tin họ còn nghĩ nàng gặp may.
"Đúng rồi, biên tập nhà ngươi hết giận chưa?" Lưu Văn nghĩ đến biên tập của Lưu Trạch Minh, cũng thấy bất đắc dĩ, rõ ràng lúc trước anh ta làm không tốt, giở đủ trò với bản thảo của nàng, kết quả biết nàng đổi tòa soạn khác gửi bản thảo thì mặt mày khó chịu.
Tình cờ gặp nhau mấy lần, lại còn cho nàng xem sắc mặt, thật không hiểu, ai cho anh ta dũng khí.
Lưu Trạch Minh nghĩ đến biên tập của mình, cũng thấy nhức đầu, dù miệng nói vì tốt cho Lưu Văn, lý do nghe cũng được, nhưng anh biết, thực ra biên tập chỉ muốn xem họ cười chê.
Kết quả trò cười không xem được, "Giờ sao anh ta xem được em cười chê."
"Anh ta dạo này bận bịu lắm, muốn làm tốt quan hệ với tác giả dưới tay." Lưu Trạch Minh thật không hiểu người này sao lại được lòng ở tòa soạn vậy, bảo có năng lực, thật ra có gì, mấy tác giả dưới trướng đều là thấy người ta nổi tiếng rồi lôi kéo về.
Còn anh, nếu không phải nhờ bạn của Lưu Hoành Dục, một người có chút danh tiếng trong giới văn học ở Thân thành, giúp một tiếng, chưa chắc đã được thông qua.
Thêm vào tiểu thuyết của anh, tuy không nổi tiếng ngay, nhưng ít ra thành tích cũng coi như được, nên biên tập đối xử với anh còn được.
Lưu Trạch Minh nhớ lại khi dự tiệc cùng đồng nghiệp, nghe họ than phiền về biên tập, lúc đó anh cũng không để ý, cho rằng có phải do họ đổ hết tội cho biên tập vì thành tích không tốt.
Nhưng sau chuyện của Lưu Văn, anh đã hiểu, mọi việc đều có hai mặt, biên tập có trách nhiệm, các tác giả đó cũng có vấn đề.
Lưu Văn cho rằng biên tập của Lưu Trạch Minh muốn kéo bản thảo, nên mới muốn làm thân với tác giả dưới trướng, chứ không để lọt một tác giả nào có chút danh tiếng, thật sự khiến người ta muốn khóc.
"Lần này anh ta muốn tranh chức chủ biên." Lưu Trạch Minh thản nhiên nói.
Cái gì? Thì ra là vì thăng chức, Lưu Văn đã hiểu đôi chút, "Trình độ anh ta đủ không?"
"Có vẻ như tòa soạn của anh, hai năm nay không có đẩy được người mới nào lên." Lưu Văn từng nghe bạn học nhắc đến một câu, đừng thấy toàn học sinh cấp hai, nhưng học sinh cấp hai cũng đọc báo mà.
Ngoài quan tâm thời sự ra, Lưu Văn đoán rằng họ cũng đang cố gắng vì tương lai, tốt nghiệp cấp hai mà vào được cấp ba thì tốt nhất, nếu không đỗ cấp ba thì sao bây giờ.
Chưa kể sau khi lên cấp ba, nếu không đậu đại học thì lại làm gì, tìm được một công việc, vậy là tốt rồi, nhưng tìm việc cũng không phải dễ, đặc biệt là công việc lương cao.
Công việc tốt nhất, đương nhiên là gửi bản thảo cho tòa soạn viết tiểu thuyết, lương cao không nói, còn nhàn, không cần dậy sớm về muộn.
"Ta chẳng phải người mới sao?" Vấn đề này, Lưu Trạch Minh không để ý, nhưng chắc chắn có vấn đề, chẳng lẽ anh không phải người mới sao?
"Không đúng, ta nhớ ba trước đây từng nhắc, nói tòa soạn này hay tạo cơ hội cho tác giả mới."
Nếu không sao anh lại đầu bản thảo cho tòa soạn này, chẳng phải nghĩ đây là tòa soạn lớn, lại có cơ hội cho người mới sao, nếu không thì anh đã đầu cho tòa soạn khác.
"Ngoại trừ em là người mới." Lưu Văn biết Lưu Trạch Minh là người không quan tâm đến chuyện bên ngoài, ngoài việc đi học thì phần lớn tinh lực đặt vào Kinh thành, nghe ngóng tình hình của Lưu Hoành Tuấn.
"Tóm lại, hiện giờ ảnh hưởng của tòa soạn không ổn."
"Không phải do bản thảo của em, mà biên tập anh ta không coi trọng, mà vì em thấy trình độ như thế mà cũng lên được chức chủ biên thì sao mà có tác giả giỏi được."
"Rõ ràng nói em viết tiểu thuyết không tệ, kết quả chờ em gửi bản thảo lại bảo phải viết thế này thế kia, người thông minh đều thấy, cái đó vốn không phải phong cách của em."
Lưu Văn vỗ vai Lưu Trạch Minh, "Anh trai, vạn nhất biên tập nhà anh làm chủ biên, thì em chỉ có một thắc mắc, đó là tiểu thuyết của tòa soạn anh sẽ chán đến mức nào."
"Liệu có phải sau này tiểu thuyết toàn là lối mòn không?" Thân thành rất lớn, tòa soạn rất nhiều, hằng năm đều có tòa soạn đóng cửa, cũng như có tòa soạn mới mở.
Theo Lưu Văn biết, nửa năm cuối chắc chắn sẽ có một tòa soạn cỡ vừa khai trương.
Một tòa soạn mới mở, chắc chắn sẽ lôi kéo người, lôi kéo tiểu thuyết gia, lôi kéo biên tập, lôi kéo phóng viên, nói chung đối với dân làm báo ở Thân thành, đây là một cơ hội tốt để nhảy việc, đối với tác giả tiểu thuyết cũng là cơ hội tốt.
Lưu Văn cảm thấy biên tập kia một khi lên làm chủ biên, chắc chắn có không ít người bất mãn, có lẽ đến nửa năm cuối sẽ có lượng lớn nhân viên biến động.
Một khi biến động nhân viên nhiều, tòa soạn sẽ vận hành ra sao, đó cũng là một vấn đề không nhỏ, dù không đóng cửa, thì muốn lợi hại như xưa cũng là điều không thể.
(hết chương này)..
Bạn cần đăng nhập để bình luận