Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối

Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối - Chương 42: Bảy mươi nữ thanh niên trí thức 42 (length: 8072)

Dùng danh nghĩa con nít để nói chuyện? Lưu Văn thấy Lưu Hà quỳ trước mặt mình, biết bất kể khuyên thế nào, người này cũng sẽ không đưa sách ra, nhất định không chịu nhả.
Phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ cứ để nàng quỳ mãi như vậy, chuyện này cũng không ổn.
Lưu Văn không biết nghĩ thế nào, dứt khoát quỳ xuống theo, "Tỷ, thật sự, sách không phải của ta."
"Ngươi ép ta, ta cũng chịu thôi."
"Tỷ không nỡ để Đạt Đạt bọn nó ở lại nông trường, tỷ có thể đưa chúng nó lên kinh thành mà, ông bà ngoại của tỷ phu chẳng phải có nhà ở kinh thành đó sao."
"Chúng nó lại là ông bà nội ruột của Đạt Đạt, lần trước tỷ không mang chúng nó về kinh thăm người thân sao."
Lưu Văn nhớ đến Lưu Hà từng nói bọn họ một nhà bốn người về thăm người thân, cha mẹ chồng đối với hai vợ chồng họ rất tốt, lúc bọn họ đi còn không nỡ để Đạt Đạt và Duy Duy quay về nông trường.
"Lúc đó các người có thể mỗi tháng gửi tiền về qua đường bưu điện." Lưu Văn đề nghị.
"Mà Vương tỷ đã ở đây lâu như vậy, ít nhất thì tỷ cũng đã kết hôn sinh con, có gia đình, công việc tốt, còn Vương tỷ thì sao?"
"Đúng rồi, tam ca chẳng phải học cấp ba à, tỷ có thể nhờ nó giúp mà."
"Bản thân nó chắc cũng muốn thi đại học." Dù không liên lạc, nhưng nhờ linh cảm của hai chị em sinh đôi, Lưu Hà biết Lưu Lượng nhất định sẽ thi đại học.
Cái này à, Lưu Văn ừ một tiếng, "Vậy thì có thể giúp tỷ hỏi bạn cấp ba của nó vậy."
"Đúng, còn có thể gửi điện báo về nhà bên chồng tỷ, nhờ họ giúp đỡ nữa."
"Bọn họ, bọn họ..." Mấy năm nay, quan hệ của Lưu Hà với Lưu Lượng cũng không được tốt, có thể nói từ khi Địch Mẫn có việc làm và chuyện đồ cưới của nàng, đã cãi nhau không ít, sao mà chịu giúp nàng đi tìm sách tài liệu học cấp ba được.
Còn về nhà họ Phùng, đừng thấy Lưu Hà ngoài miệng nói lần trước họ về, cả nhà họ Phùng đều nhiệt tình đón tiếp, các kiểu không nỡ cho họ đi.
Thật ra đó đều là do Lưu Hà sĩ diện, bố mẹ Phạm Triết hoan nghênh con trai về thăm người thân, nhưng hai nhà bác cả và cô út thì đề phòng đủ kiểu.
Trước kia nghe Phạm Triết nói nhà có một căn tứ hợp viện nhỏ, Lưu Hà nghĩ, dù nhỏ đến đâu, sau này bọn họ với nhà bác cả mỗi nhà một nửa, cũng không nhỏ.
Nhưng lần về thăm người thân đó, Lưu Hà mới biết căn tứ hợp viện thật sự không lớn, bỏ đi chỗ của hai ông bà già, một cái bếp cùng chỗ ăn cơm tiếp khách, ba nhà anh chị em mỗi nhà chỉ có hai gian phòng.
Mà Phạm Triết thì vẫn chưa quay về, hai gian phòng của hắn giờ đã bị nhà bác cả và cô út chia nhau rồi.
Lưu Hà dám cá là bọn họ tuyệt đối không muốn để nhà cô trở về, cho dù bố mẹ chồng có nói, có thể đưa Đạt Đạt và Duy Duy về, họ sẽ chăm sóc tốt hai đứa trẻ.
Nhưng vấn đề là Lưu Hà không nỡ, con của bác cả và cô út thì lại đoàn kết một hội, hay bắt nạt Đạt Đạt.
Nếu như không có họ ở bên cạnh, một khi mấy đứa cháu bắt nạt, bố mẹ chồng sẽ giúp ai? Một bên là cháu nội ruột do mình nuôi lớn, một bên là cháu ruột có chút áy náy.
Nghĩ cũng biết tâm họ hướng về ai, có điều là Phạm Triết phát hiện tình hình nhà so với anh tưởng tượng còn tốt hơn nhiều, tuy vẫn sẽ gửi tiền về, nhưng sẽ không giống trước kia, bố mẹ chồng cứ khóc lóc vài tiếng là anh lại đưa tiền cho họ.
Lưu Hà vẫn nhớ vẻ mặt khinh thường của chị dâu cả và cô út lúc trước, chẳng phải là cảm thấy cô là người từ nơi khác đến, không phải người kinh thành hay sao.
Cho nên cô nhất định phải thi đậu đại học, đợi khi cô đậu đại học, là sinh viên rồi, không tin mấy người đó còn dám khinh thường cô.
"Muội tử, tỷ nhất định phải thi đậu đại học."
"Tỷ nhất định phải trở về kinh thành." Dù Phạm Triết thi đậu đại học thì cả nhà họ cũng có thể trở về kinh thành, nhưng cô về kinh thành thì làm gì.
Hộ khẩu không thể chuyển về, sẽ không có tiêu chuẩn phân phát, ăn cơm cũng thành một vấn đề, hơn nữa công việc cũng không có cách nào sắp xếp, không có việc làm, cả nhà lấy gì ăn uống.
Chẳng lẽ để Phạm Triết lên kinh thành, còn cô mang con ở lại nông trường làm việc, lâu dần, tình cảm sẽ ổn sao?
Lưu Hà cũng không dám đánh cược vào lương tâm của Phạm Triết, lúc trước hai người đến với nhau cũng là mỗi người có một tính toán riêng.
Nhỡ Phạm Triết sau khi thi đậu đại học gặp được người phụ nữ nào ưu tú hơn, cảm thấy cô là đồ nhà quê, các kiểu gai mắt rồi bỏ cô thì phải làm sao?
Nghĩ tới đây, Lưu Hà không khỏi trở nên nghiêm túc, "Tiểu muội, tỷ nhất định phải thi đậu đại học."
"Nếu tỷ không thi đậu đại học, tỷ sẽ phải ở riêng với Phạm Triết, thời gian dài, bọn mình có thể còn ở bên nhau không?"
"Đến lúc đó Đạt Đạt và Duy Duy phải làm sao, một mình tỷ cũng không thể mang hai đứa con được."
"Nếu để Đạt Đạt cho Phạm Triết, tỷ thật sự không yên tâm, có mẹ kế ắt có cha ghẻ." Lưu Hà là một người ích kỷ, nàng đã tính toán kỹ, Phạm Triết có thể thi không đậu đại học, nhưng nàng nhất định phải đậu.
Lưu Văn vẫn tưởng hai vợ chồng họ mang theo hai con, rất có thể sẽ có một người từ bỏ thi đại học, không ngờ Lưu Hà lại nghĩ rõ ràng như vậy.
Cũng phải thôi, chỉ có người ích kỷ mới có thể sống tốt được, "Tỷ nói với ta mấy điều này, ta hiểu được, nhưng tỷ cũng nên biết thật sự không phải sách của ta."
"Tiền đồ của vợ chồng tỷ quan trọng, còn tiền đồ của người khác không quan trọng sao?" Lưu Hà ích kỷ, Lưu Văn đương nhiên cũng chẳng rộng lượng gì.
"Thôi đi tỷ, tỷ cũng đừng quỳ nữa, thật đấy, tỷ quỳ ta cũng chịu thôi." Lưu Văn cảm thấy đầu gối của mình cũng sắp không chịu được nữa rồi.
Haizz, thật không ngờ Lưu Hà lại nhẫn tâm như vậy, không còn cách nào Lưu Văn chỉ có thể đợi xem hành động của Lưu Hà.
Lưu Văn không tin Lưu Hà có thể kiên trì lâu, tóm lại cứ chờ xem.
Lưu Hà cho rằng mình quỳ xuống sẽ trấn được Lưu Văn, không ngờ nha đầu này thế mà cũng quỳ theo, biết làm sao bây giờ?
Lưu Hà cảm thấy đầu gối mình sắp phế, rất muốn đứng dậy, nhưng vấn đề là bất kể cô có đối xử với mình tàn nhẫn ra sao, nói bản thân đáng thương thế nào, Lưu Văn cũng không chịu nhả lời.
Còn cả Vương Quyên và bọn họ nữa, Lưu Hà không tin bên này có động tĩnh lớn như vậy mà Vương Quyên không nghe thấy, nhưng người ta lại lờ đi, điều này có ý gì.
Lưu Hà nghĩ cũng hiểu sơ sơ, chẳng phải là không muốn cho mượn sách đó sao.
Kiên trì thêm một lát nữa, Lưu Hà thật sự không quỳ được nữa, lát nữa cô còn phải về, nếu đầu gối mà hỏng thì cô mới thiệt lớn.
Lưu Hà hung hăng đứng lên, "Lưu Văn, tỷ không ngờ muội lại nhẫn tâm như vậy, tỷ đã nói như thế rồi, mà muội vẫn không chịu nhả ra."
"Chuyện này đâu phải ta nhả là được, nó có phải sách của ta đâu." Một cái nồi đen lớn thế này, Lưu Văn chắc chắn không nhận.
"Chẳng lẽ muội không biết Vương tỷ sao, sao không tìm chị ấy đi?" Lưu Văn không tin Lưu Hà thật sự quỳ trước mặt Vương Quyên thì nàng vẫn làm thinh được.
Nói trắng ra thì đây chính là bắt nạt nàng, một khi quyển sách này cho mượn đi, cũng đừng mong nó có thể về lại được.
"Chị ấy không thích ta." Lưu Hà đương nhiên là hy vọng có thể trực tiếp tìm đến Vương Quyên, nói chuyện mượn sách.
Nhưng nàng không ngốc, biết Vương Quyên căn bản không thích nàng, nếu đối phương không thích nàng, còn cố mà đến tìm phiền phức làm gì.
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận