Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối

Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối - Chương 118: Cữu cữu là đại lão 19 (length: 8187)

Thủ tục đầy đủ, thêm Lưu Nghị thân phận liệt sĩ, hộ khẩu của Lưu Văn lại ở kinh thành, đó là một cái thuận lợi, khiến vốn dĩ còn nghĩ phải tìm quan hệ Hoắc Quang thở phào nhẹ nhõm.
Đã có hộ khẩu rồi, tiếp đó sẽ làm thủ tục chuyển quan hệ cung ứng lương thực cho Lưu Văn, sau đó đi làm thủ tục xin cấp hệ thống sưởi.
Sau một hồi vất vả, tất cả mọi việc được giải quyết xong cũng đã là ba bốn giờ chiều.
Lưu Văn rất muốn nói, cái hiệu suất làm việc này cũng quá kém đi, vốn dĩ những việc này nửa ngày là có thể giải quyết xong.
Dương Hải ôm Lưu Văn, chậm rãi đi về nhà, “Lần này mọi chuyện diễn ra còn khá thuận lợi.”
Hoắc Quang ừ một tiếng, “Thuận lợi thì tốt, đúng rồi, ngươi có quen biết cái thằng hoàng mao kia không, ngươi đi hỏi thử xem khi nào người ta đến lắp đặt đường ống sưởi cho nhà mình.”
Mặc dù bên bộ phận sưởi ấm nói phải nộp thủ tục lên, nhưng khi nào sẽ tiến hành lắp đặt thì còn phải tùy theo lịch trình.
Hoắc Quang không muốn chờ, nếu đã quyết định lắp đường ống thì nên làm sớm để còn được hưởng thụ.
Đi tìm hoàng mao à, Dương Hải ừ một tiếng, “Tối đến ta đi tìm nó.”
“Nhưng Tiểu Quang, ngươi cũng nên biết, hoàng mao hiện giờ không còn là cái thằng nhóc hoàng mao thường hay chơi đùa với chúng ta nữa rồi.”
Dương Hải nghĩ đến lần trước trên đường nhìn thấy hoàng mao, liền gọi một tiếng, kết quả nó lại không hề phản ứng.
Nếu không phải thấy nó khựng lại một chút, còn tưởng nó không nghe thấy ấy chứ.
Từ lần đó Dương Hải mới biết, không phải ai cũng bất biến, một khi vị thế thay đổi, người xung quanh vây quanh cũng khác, thì suy nghĩ cũng khác đi.
“Vậy à.” Hoắc Quang đã lâu không liên lạc với hoàng mao, lần trước gặp còn chào hỏi rất nhiệt tình.
“Nếu vậy, thì cũng không cần đi.” Nếu rất có thể thằng nhóc đó không giúp thì cũng chẳng việc gì phải tự chuốc nhục nhã.
Đã nộp đơn xin lắp đặt đường ống rồi, thì việc khi nào người ta đến lắp cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
“Thôi, ta đi hỏi thử.” Dương Hải suy nghĩ một chút, đi một chuyến cũng đâu có sao, dù sao cũng chẳng phải chưa từng bị cho ăn bơ bao giờ.
“Không cần, ngươi nói đúng, ngày xưa chúng ta chơi được với nhau, là vì hoàn cảnh của mấy nhà mình cũng tương tự nhau, chứ giờ nó làm tốt hơn mình nhiều.”
Một người làm ở trạm phế liệu, một người thì ở nhà máy đường, nhìn sao cũng thấy khoảng cách với hoàng mao rất lớn.
“Ta vẫn muốn đi hỏi thử.” Dương Hải vẫn không cam lòng, “Nếu nó xem chúng ta là bạn thì về sau vẫn là bạn.”
“Nếu nó không giúp thì về sau chúng ta chỉ là hàng xóm.” Dương Hải nói giọng cay nghiệt.
“Nghĩ đến lúc trước, nó gặp bao nhiêu phiền phức, chúng ta đã giúp nó bao nhiêu bận, vậy mà bây giờ có việc làm tốt thì liền xem thường chúng ta.”
“Chuyện đó không phải rất bình thường sao.” Dương Hải thì tức tối, nhưng Hoắc Quang lại không giận, ngược lại thấy rất bình thường.
“Không cùng nhau lớn lên thì sao, về sau cũng có thể thành bạn mà.”
“Bạn bè à, có thể ở cùng nhau thì cứ ở cùng, nếu không thể ở cùng thì cũng không có gì phải tiếc nuối.” Hoắc Quang hít sâu một hơi.
Trước kia hắn còn suy nghĩ nhiều, nhưng từ khi biết tỷ tỷ bọn họ mất, một số suy nghĩ của hắn đã thay đổi, biết một số việc không phải cứ muốn là được, có những thứ thực sự không thể cưỡng cầu.
Dương Hải biết có một số việc thật không thể cưỡng cầu, “Ta chỉ là cảm thấy lúc trước hoàng mao gặp bao nhiêu chuyện, chúng ta đều giúp nó rất nhiều.”
“Chưa nói những cái khác, lúc trước nó đi học, cha mẹ nó không muốn cho nó đi, cũng không chịu trả học phí, là ngươi cho nó mượn tiền.”
“Nếu không có ngươi, thì làm sao nó có thể học hết cấp ba.”
“Không có bằng cấp cấp ba, sao nó có thể vào làm ở công ty sưởi ấm.” Dương Hải càng nghĩ càng tức.
“Thôi, lúc trước giúp nó cũng đâu nghĩ nhiều như vậy, chỉ là thấy việc đi học không dễ, chỉ là chút học phí thôi mà.” Hoắc Quang thấy Dương Hải có vẻ kích động như vậy, còn dọa cả Lưu Văn đang nằm trong lòng.
“Hơn nữa đầu óc nó lại thông minh, người như vậy một khi có cơ hội, nhất định sẽ leo lên, không cần phải đắc tội nó.”
“Cũng đừng đi tìm nó, dù sao đơn cũng đã nộp, thế nào cũng có người đến nhà lắp đặt đường ống thôi.”
“Sau này nếu gặp nó, nó chào hỏi thì ngươi cứ chào lại, chỉ là một tiếng chào hỏi thôi, có gì đâu.” Hoắc Quang sợ Dương Hải quá thẳng thắn, dễ bị người khác lợi dụng.
“Ngươi cứ nghĩ đến người nhà hoàng mao lúc trước đi, đều tươi cười chào hỏi với ngươi, nhưng khi hãm hại người khác thì không hề nương tay.” Hoắc Quang lo Dương Hải không suy xét chuyện đời.
“Hoàng mao thế này, chỉ là không chào hỏi với ngươi thôi, kỳ thực vấn đề cũng không lớn lắm.”
“Ngươi nghĩ đến ba ta xem, không biết đã giúp bao nhiêu người, kể cả rất nhiều hàng xóm trong đại viện, nhưng khi ba mẹ ta mất đi, sắc mặt của bọn họ thế nào.”
“Tiểu Hải, thật đấy, ta đã thấy quá nhiều rồi, hoàng mao thế này cũng đâu có gì quá đáng.” Hoắc Quang bình thản nói.
“Ngươi có thời gian giận dỗi, chi bằng nghĩ cách làm thế nào để nâng cao năng lực bản thân đi.”
“Đợi sau này khi ngươi có địa vị hơn nó, thì ngươi nghĩ xem nó có chủ động chào hỏi với ngươi không?”
Dù thế nào, đây cũng là một cơ hội tốt để Dương Hải có động lực cố gắng.
Lưu Văn biết Dương Hải vì một thằng bạn nối khố không thèm nhìn mình, liền nổi giận đùng đùng, không ngờ Hoắc Quang lại một tay xoay chuyển, nhân cơ hội này khiến hắn học hành cho tốt, thật là không quên nhắc Dương Hải phải học.
Lưu Văn đột nhiên cảm thấy căng thẳng, Hoắc Quang yêu cầu Dương Hải đã cao như vậy, liệu sau này có đặt yêu cầu cao với mình không.
Nhưng nghĩ lại chương trình học bây giờ chắc không có độ khó như thời sau này, nghĩ đến đây, không khỏi ưỡn thẳng lưng, chắc là áp lực không lớn.
Dương Hải lúc nãy còn tức giận, cũng chẳng để ý lắng nghe, “Ừm, nhất định phải học hành cho tốt.”
Khoan đã, không đúng, vừa nói gì vậy, bảo phải học hành thật giỏi à, có phải muốn dọa chết hắn không vậy.
“Khoan đã, lúc nãy ta nói, ta phải học hành thật giỏi sao?” Dương Hải không ngừng nuốt nước bọt, sao lại cảm thấy áp lực lớn như vậy chứ.
“Đúng vậy, lúc nãy chính ngươi đảm bảo mà.” Hoắc Quang xoa lưng Lưu Văn, “Tiểu Văn, có phải con nghe thấy cữu cữu Tiểu Hải con vừa bảo đảm nhất định sẽ học hành thật giỏi không?”
Liếc mắt nhìn Trương Hải, Lưu Văn gật đầu lia lịa, “Vâng, lúc nãy cữu cữu Tiểu Hải bảo, cữu nhất định có thể học hành thật chăm chỉ.”
Nếu Hoắc Quang đã nói nhà hoàng mao nhỏ mọn, rất hay tính toán, tốt nhất vẫn là không nên để Dương Hải ngốc nghếch, cộc cằn đi đụng độ với người ta.
Bây giờ mà muốn đối phó một người thì có cả tá chiêu, dù hiện tại nhà họ Dương chỉ còn Dương Hải ở kinh thành, anh trai thì đi làm lính, nhưng lỡ có ai đó tính kế thì biết làm sao.
Tốt nhất vẫn là bắt hắn cố gắng học đi, người ngốc thì nên đọc nhiều sách vào, tuy rằng không chắc có thể làm hắn thông minh hơn nhưng ít ra cũng không có thời gian đi ra ngoài gây chuyện.
Người không đi gây chuyện thì có phải sẽ không gặp cái thằng hoàng mao gì kia, mà không gặp thì cũng sẽ không xảy ra mâu thuẫn.
Đương nhiên Lưu Văn không đời nào chịu nhận, tại sao chỉ có mình cô một con mọt sách học, tất nhiên là phải lôi thêm một người cùng học thì mới thấy bản thân cô không quá tệ.
Đừng hỏi tại sao cô lại cảm thấy Dương Hải là con mọt sách, nếu thành tích của hắn tốt, thì đã không sợ học rồi.
Chỉ cần nhìn bộ dạng Hoắc Quang vừa đưa ra chuyện phải học hành thôi đã biết được phần nào rồi.
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận