Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối

Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối - Chương 460: Độc thân nhà nữ nhi 15 (length: 8709)

Nhà họ Lưu gà bay chó chạy, không khí nhà họ Đổng thì tốt hơn nhiều, Lưu Văn nhìn trên bàn, nào là cá nào là thịt kho tàu, nào là canh gà mà miệng đều tròn xoe.
“Oa, thật là hảo phong phú nha.” “Ăn Tết cũng không có phong phú như vậy đâu.” “Không đúng, phong phú như vậy bất quá ta cũng chỉ có thể ăn một chút.” “Vì sao chỉ có thể ăn một chút.” Đổng Bằng Nghĩa không hiểu, trẻ con thì có thể ăn bao nhiêu, phải để trẻ ăn nhiều một chút thì thân thể mới tốt.
“Bởi vì nãi nãi nói ta thực đần, nếu như ăn nhiều, sẽ chỉ càng thêm đần.” “Còn có gia gia, nãi nãi, đại bá, đại bá mẫu, ba ba bọn họ kiếm tiền rất là vất vả, đồ ăn ngon phải để bọn họ ăn nhiều một chút.” “Lưu Bân là ca ca, hắn thông minh, cần đọc sách, rất là hao tốn đầu óc, cho nên đồ ăn ngon cũng phải để cho hắn ăn.” “Tiểu Triết cùng Giai Giai là trẻ con bọn họ cũng muốn bồi bổ, ta là tỷ tỷ không thể cùng đệ đệ muội muội bọn họ giành đồ.” Lưu Văn không khách khí đem những lời mà Diệp Hồng thường xuyên nói, lại một lần nữa đem ra nói.
Lưu Linh nghe đến đó thì một trận chua xót, liên tục không ngừng gắp thức ăn cho Lưu Văn, “Ngươi vẫn là một đứa trẻ, phải ăn nhiều một chút.” “Như vậy thân thể mới có thể khỏe mạnh.” “Đúng, ngươi thích ăn cái gì, ông ngoại mua cho ngươi.” Đổng Bằng Nghĩa nghĩ đến lúc nãy Đổng Tư Dao đưa tiền sinh hoạt, vốn dĩ hắn không muốn nhận, sau lại nghĩ cầm cũng không sao, hắn mua nhiều đồ ăn ngon một chút, để các nàng mẹ con bồi bổ cho tốt.
“Ta không kén ăn.” Lưu Văn rất là ngoan ngoãn nói.
Nhìn Lưu Văn hiểu chuyện, Đổng Bằng Nghĩa trong lòng chua xót, “Con xem, đứa bé lớn nhường nào rồi.” “Thật không biết ngươi làm sao nghĩ cho thông suốt lại kiếm được nhiều tiền như vậy, còn ăn mặc cổ lỗ như thế.” Lưu Linh nghĩ đến mấy bộ quần áo mà nàng mang về, nàng tự nhận là cũng đủ tiết kiệm rồi, kết quả trước khi xuất giá, Đổng Tư Dao thế mà biến thành như vậy, hoàn toàn không giống như là một phụ nữ trẻ tuổi nên có, cứ như là một phụ nữ đã ngoài bốn mươi tuổi mới có kiểu biểu hiện ấy.
“Ta biết, mấy ngày nay ta không bày sạp nữa, ta dẫn Tiểu Văn đi mua quần áo.” “Tiện thể xem các cửa hàng xung quanh thế nào.” Nếu trở về nhà mẹ đẻ ở thì phải tìm cửa hàng ở gần đây.
Đổng Tư Dao nghĩ đến trước kia Khương Địch luôn nói muốn chọn cho Lưu Bân một trường tốt, nói như vậy mới có thể lên cấp hai tốt, mới có thể lên cấp ba tốt, mới có thể lên đại học tốt.
Nếu là lúc trước, nàng cảm thấy Lưu Văn nếu không thực thông minh thì cũng không nên quá bắt buộc đối với Lưu Văn, ở chuyện học tập cũng không quá yêu cầu, chỉ cần thi được là được.
Nhưng mà hiện tại biết lời mà người nhà họ Lưu nói đều là nói dối thì yêu cầu với Lưu Văn liền cao hơn, hy vọng dùng sự thật để đánh vào mặt nhà họ Lưu.
Bất quá nàng cũng nhớ muốn hỏi Lưu Văn, rốt cuộc việc học hành phần lớn là cần Lưu Văn tự giác.
Đều nói Lưu Bân thông minh, thành tích học tập tốt, Đổng Tư Dao biết, thật ra là do Khương Địch luôn luôn giám sát, nếu như vợ chồng bọn họ không giám sát, Lưu Bân có thể nghiêm túc học tập hay không?
Vợ chồng Lưu Hạo có thể bỏ phần lớn thời gian ra để giám sát việc học của Lưu Bân, nhưng nàng không được, nàng phải cố gắng làm ăn kiếm tiền, mới có thể để các nàng mẹ con sống những ngày tốt đẹp, mới có thể không đến mức để đệ đệ muội muội khi lập gia đình đi theo con đường sai lầm mà nàng đã từng đi.
“Tiểu Văn, con có muốn đọc sách không?” Đổng Tư Dao nghiêm túc hỏi Lưu Văn.
Đọc sách sao? Lưu Văn không ngừng gật đầu, “Con muốn đọc sách.” “Con phải nghiêm túc đọc sách, con muốn để bọn họ biết, con không ngu ngốc, con rất là thông minh.” “Con sẽ không để bọn họ chê cười con là đồ ngốc.” “Mụ mụ, con rất vui khi con có thể giống như mẹ, nếu như giống ba ba thì con chỉ muốn khóc chết.” Lưu Văn đối với Lưu Dược, đó là tràn đầy ghét bỏ cùng khinh bỉ.
Giống Lưu Dược không tốt sao? Cho dù hiện tại Đổng Tư Dao cảm thấy Lưu Dược làm người rất đáng ghê tởm, nhưng vẫn phải thừa nhận, Lưu Dược có học thức rất tốt, là một sinh viên đại học.
Kết quả trong miệng Lưu Văn, lại tràn đầy ghét bỏ.
“Như thế nào giống như hắn thì không tốt?” Đổng Tư Dao không hiểu.
“Giống như hắn thì là một thằng ngốc lớn.” Lưu Văn rất bất đắc dĩ nói.
Đồ ngốc? Vừa nghe lời này, vợ chồng Đổng Bằng Nghĩa không hiểu, như thế nào Lưu Văn đối với Lưu Dược lại tràn đầy khinh bỉ như vậy.
Trước kia tranh thủ lúc Lưu Văn ngủ trưa, bọn họ cũng có thảo luận qua một hai lần, biết Lưu Dược không thích Lưu Văn, cũng có thể hiểu được Lưu Văn không thích Lưu Dược.
Nhưng lại có một người con gái không khách khí nhả rãnh Lưu Dược là đồ ngốc như vậy, rốt cuộc là thế nào, dù gì thì cũng là ba của Lưu Văn.
“Không phải ta nói, là cái thằng Thiết Đản nói.” Lưu Văn không khách khí đem thanh mai trúc mã bán đứng.
Lời này kỳ thật cũng không sai, ba của Thiết Đản xem như là bạn thanh mai trúc mã của Lưu Dược, bất quá quan hệ giữa bọn họ cũng không phải là rất tốt, người nhà Thiết Đản căn bản không xem trọng cách làm của người nhà họ Lưu.
Vợ chồng Đổng Bằng Nghĩa không biết Thiết Đản là ai, càng không biết ba hắn là ai, nhưng Đổng Tư Dao thì biết.
“Cũng là một người kỹ thuật viên, trước kia quan hệ với Lưu Dược rất tốt.” Nàng vẫn nhớ đến khi kết hôn, ba Thiết Đản chạy lên chạy xuống lo toan đủ thứ.
Trước kia bọn họ còn thường xuyên tụ tập gì đó, nhưng không biết từ khi nào, quan hệ hai nhà cũng trở nên xa cách.
Cũng chỉ có Lưu Văn và Thiết Đản là có quan hệ không tệ “Thiết Đản bình thường rất chiếu cố Lưu Văn.” “Hơn Tiểu Bân ca ca nhiều.” “Tiểu Bân ca ca sẽ chỉ cướp đồ ăn của con, Thiết Đản ca ca sẽ cho con đồ ăn.” “Thiết Đản ca ca sẽ bảo vệ con, Tiểu Bân ca ca sẽ chỉ bắt nạt con.” “Tiểu Bân ca ca còn nói, con là đứa tốn tiền.” Hừ Lưu Văn đương nhiên cũng sẽ không bỏ qua Lưu Bân.
Cho dù nó hiện tại là trẻ con không hiểu những điều này, nhưng sau khi nó lớn lên, có thể không hiểu sao?
Còn không phải là các kiểu hùng hổ chiếm tiện nghi, đối với loại người này, không có gì đáng khách khí cả.
Đổng Tư Dao cũng biết rất nhiều người có cái nhìn như vậy với con gái, nhưng đối với nàng, con gái thì như thế nào, không có con gái chỉ có con trai thì có thể nối dõi tông đường sao?
“Đừng nghe hắn nói bậy, trong lòng mẹ, con là giỏi nhất.” Hừ, nhất định phải ly hôn, loại gia đình này, không đáng để nàng nỗ lực, hơn nữa cứ tiếp tục chờ đợi như vậy, sẽ chỉ khiến Lưu Văn càng thêm nội hướng.
Đổng Tư Dao vốn dĩ chỉ muốn mua cửa hàng, sau này nghĩ lại thì thấy mua ở khu trường học thì lại tốt, chỉ cần khu vực tốt là được.
Như vậy cũng có thể giải quyết vấn đề chỗ ở của các nàng, đi đến một nơi xa lạ cũng có thể tránh khỏi những lời bàn tán chỉ trỏ của hàng xóm xung quanh.
Đổng Tư Dao biết là mua nhà hay là mua cửa hàng đều không được gấp, dù sao đây cũng là một khoản chi lớn, sốt ruột cũng không thể giải quyết được bất cứ việc gì.
Đối với nàng, quan trọng nhất bây giờ là phải giải quyết xong việc ly hôn.
Đổng Bằng Nghĩa nhìn mấy thứ để ở góc phòng, “Vậy con không đi chỗ kia bày sạp, con chuẩn bị gì sao?” Tuy là đột ngột đưa ra chuyện ly hôn, rất nhiều việc đều chưa suy tính, nhưng Đổng Tư Dao cũng không phải là người cứng nhắc, nàng vừa nãy đã nghĩ xong, việc buôn bán thì không thể dừng lại được, dù sao còn phải mua nhà, còn cả chi phí sinh hoạt của mẹ con nàng.
Quan trọng nhất là Đổng Tư Dao đã sớm nghĩ sau khi có cửa hàng thì nên làm nghề gì, những món hàng tồn này, đến lúc đó cũng không dùng được, cũng cần phải giải quyết hết.
“Con định sẽ bày sạp ở ngay chỗ chợ thức ăn, đem mấy món đồ này giải quyết hết rồi đợi em trai nghỉ hè xong, con tính dẫn em nó xuống phía nam nhập hàng.” Vì đường xá xa xôi cùng vấn đề an toàn, Đổng Tư Dao vẫn luôn không có xuống phía nam nhập hàng, hiện tại có Đổng Thư Hàng đi cùng, sự an toàn sẽ có thể được bảo đảm hơn rất nhiều.
Quan trọng nhất là cũng đừng nghe người nhà họ Lưu nói ra nói vào, cũng không cần lo lắng vào hàng tốt, còn chưa bán đi hết đã bị Khương Địch với Triệu Mẫn nhìn trúng, thế mới là lỗ không chịu được.
Hiện tại không có những nỗi lo này, chỉ cần nhập được hàng thì không lo không kiếm được tiền, hơn nữa bán đồ bày sạp, đồ không quá mắc thì cũng sẽ có người mua thôi, đừng thấy buôn bán tấp nập mà có thể kiếm được nhiều tiền, thật ra cũng không phải.
Làm ăn vẫn phải nâng cấp một chút, không đến mức vất vả như vậy mà vẫn có thể kiếm được một khoản không ít.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận