Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối

Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối - Chương 655: Hiếu thuận nữ thay đổi 11 (length: 8720)

Không phải không biết Chu Minh thật chờ mong ở tòa nhà, nhưng Lưu Văn cũng chỉ có thể bất đắc dĩ tỏ vẻ.
"Tiểu Minh, không phải là không muốn cho con ở tòa nhà, mà là con cũng biết, nhà mình lại là mua đối diện phòng ở, lại là trang trí."
"Nếu như lại mua phòng ốc, sẽ thiếu rất nhiều tiền."
"Chúng ta cần phải dùng tiền thuê."
"Bất quá mẹ đảm bảo, dù là chúng ta ở phòng ở cũ, cũng không thể kém so với ở tòa nhà."
Trẻ con vì sao lại thích ở tòa nhà, thật là tòa nhà liền nhất định tốt hơn nhà trệt sao?
Không hẳn vậy, chỉ là nhà trệt so với tòa nhà, bên trong công trình kém rất nhiều, nhưng nếu bên trong trang trí rất tốt, lựa chọn ở nhà trệt cũng không ít.
Còn một điều quan trọng nữa là, "Mặc dù mẹ không biết đến lúc đó phòng ở sẽ ở đâu, nhưng mẹ có thể nói chắc chắn là, khẳng định không ở gần đây."
"Có lẽ sẽ đi một nơi xa hơn chỗ ông ngoại con đang ở."
Không có cách nào, nhà trong nội thành, không phải là phòng cũ Lưu Văn đang ở, thì cũng là tòa nhà đã được xây dựng từ trước rồi.
Cho nên muốn xây lại phòng ở, chắc chắn sẽ đi xa hơn, đương nhiên bây giờ thấy xa, chứ mười năm nữa, có lẽ còn sẽ cảm thấy là phòng ở nội thành.
"Đến lúc đó chúng ta ở bên đó, con sẽ phải chuyển trường."
"Mẹ đi làm cũng sẽ không dễ dàng." Nhà hiện tại đến thư viện thật không xa, lái xe cũng chỉ khoảng mười phút, có thể nói là ở ngay gần cửa.
Chu Minh nghe xong, đến lúc đó hắn có khả năng phải chuyển trường, phải làm quen lại từ đầu với bạn bè mới, liền không thật vui vẻ.
Càng đừng nói một khi chuyển trường rồi, hắn không bao giờ có thể tan học là đi thư viện, có thể cùng Lưu Văn cùng nhau tan làm, càng không thể tùy ý đọc sách ở thư viện nữa.
Chu Minh càng nghĩ càng không vui vẻ, "Không chuyển đi, con cảm thấy ở đây rất tốt."
Chu Hiên nghe được Chu Minh muốn ở tòa nhà, thật ra trong lòng rất lo, không phải nói ở nhà mới không tốt, mà là Lưu Văn trước đó đã nhắc đến việc mua ba căn nhà.
Chu Hiên rất lo, đến lúc đó nhà lấy được rồi, trùng tu xong rồi, bọn họ cả nhà vừa mới dọn vào, lão già nhà Lưu liền nói muốn ở bên chỗ Lưu Văn, như vậy cũng tiện chăm sóc bọn họ thì phải làm sao?
Đến lúc đó Lưu Viên Triêu bọn họ đương nhiên là tuyệt đối ủng hộ, chỉ hai vợ chồng bọn họ phản đối cũng vô dụng thôi.
Nhưng nếu họ không chuyển nhà, cứ ở đây, Chu Hiên dám chắc chắn, mặc Lưu Nguyên hai vợ chồng nghĩ thế nào, Lưu Viên Triêu mấy người muốn đá hai lão già như quả bóng đến đây, đều là chuyện không thể.
Xung quanh toàn là người dân thường bị Lưu Nguyên coi thường, hai người già sẽ cảm thấy nói chuyện với họ, sẽ hạ thấp thân phận.
Mà hàng xóm xung quanh nhất định cũng sẽ nói tại sao không về nhà con trai, cứ nhất định phải đến nhà con gái đã gả chồng.
Nói tóm lại, những lời hàng xóm nói ra, thật có thể khiến họ tức chết trong phút chốc.
Có điều hắn không thể nói thẳng quá, lỡ Lưu Văn nghe ra thì không vui thì sao?
May là Lưu Văn cũng không nghĩ nhiều như vậy, tùy tiện mấy câu liền khiến Chu Minh thay đổi ý định, có thể khiến Chu Hiên thở phào nhẹ nhõm.
Tuy hắn cảm thấy Lưu Văn không muốn mỗi ngày phí nhiều thời gian trên đường đi làm, nhưng cũng xem như đánh trúng được tâm ý.
"Đúng rồi, chúng ta không ở nữa, phòng cứ cho thuê, đồng nghiệp của em ở cơ quan có ý kiến gì không?" Tuy nhà là tự nhà, nhưng dù sao cũng là do cơ quan mua lại, thêm xung quanh đều là đồng nghiệp Lưu Văn.
Chu Hiên lo lắng sẽ gây phiền phức cho Lưu Văn, cho dù là cơ quan cấp nước, chỉ cần nơi đó có người, thế nào cũng có chuyện.
"Anh cho rằng bọn họ lấy nhà về, đều để tự ở à?"
"Nơi họ đang ở hiện tại cũng tốt rồi."
"Nhiều người đã được phân nhà, đều ở gần cơ quan, làm gì nhất định phải chạy đến chỗ xa ở."
"Kể cả chủ nhiệm cũng là vì con trai mình giành nhà, rốt cuộc là có hai con trai, cưới xin đều cần nhà, ông ta không tranh được một hai căn, chờ con trai kết hôn, sẽ bắt hai ông bà già bỏ tiền mua nhà."
"Yên tâm đi, họ lấy được nhà xong cũng cho thuê thôi, không phải để không làm gì."
"Dù sao nhà mình cũng vay tiền mua, cho thuê thu chút tiền trả nợ cơ quan, cũng là chuyện bình thường."
Lưu Văn thật sự không lo lắng, kiếp trước có rất nhiều người đem nhà cho thuê, cơ quan cũng không làm gì họ cả.
"Đúng rồi, em nghe đồng nghiệp nói, có một ông thầy dạy không tệ, giờ đã nghỉ hưu ở nhà, thường ngày buổi tối hoặc cuối tuần dạy kèm cho trẻ con."
"Em định là sau này về nhà ba chồng vào cuối tuần sẽ ít đi, sẽ đăng kí cho con một lớp học thêm."
Dù sao cũng là việc phải tốn tiền, việc này cần phải thương lượng với Chu Hiên, dù gì anh mới là trụ cột kinh tế của gia đình.
Học thêm à, Chu Hiên không có ý kiến, "Được." Coi như tiền này là tiêu vào con, phải tiêu.
Đối với Chu Hiên mà nói, tiền tiêu vào nhà, như là mua nhà gì đó, đều là chuyện tốt.
Chu Minh im lặng ngồi nghe, nghe Lưu Văn thật muốn cho mình đi học thêm, đang nghĩ không biết có nên thử xem không.
"Mẹ, ba, con nghĩ, nếu được thì con muốn học lớp năng khiếu mỹ thuật." Chu Minh cũng ngại nói thật.
Rốt cuộc đây là chuyện không liên quan đến việc học tập, hơn nữa nghe bạn bè nói, học mỹ thuật tốn rất nhiều tiền, nhưng hắn lại thích vẽ.
Hơn nữa hắn đã nghĩ kỹ, nếu tốn quá nhiều tiền thì hắn sẽ từ bỏ, tự học ở nhà.
Hắn phát hiện trong thư viện có rất nhiều sách về mỹ thuật, ngày trước nhiều họa sĩ không đều là tự học sao, hắn cũng có thể tự học.
Muốn học mỹ thuật sao? Lưu Văn không ngờ một Chu Minh nghiêm túc học hành ngày ngày tiến lên vậy mà lại chọn học cái này.
Dù sao cũng biết nguyên chủ đối với con trai ruột cũng không hiểu rõ lắm, Lưu Văn cũng lười lật lại hồi ức, "Được."
"Con biết chỗ nào nhận học sinh không?" Lưu Văn nhớ rất nhiều đứa trẻ đều bắt đầu học năng khiếu từ sớm rồi, có điều bây giờ là những năm 90, không có nhiều phụ huynh có ý tưởng này.
Hơn nữa cũng không biết thiên phú của Chu Minh ra sao, có lẽ cũng chỉ là thích thôi, học chút cũng không sao.
Nếu là một đứa trẻ có thiên phú, lúc này bắt đầu học vẽ cũng không xem là muộn.
Oa, Chu Minh vốn nghĩ Lưu Văn tâm tình có lẽ không tốt lắm, nhưng biết mình muốn học vẽ tranh, nhất định sẽ có ý kiến.
Không ngờ lại đồng ý, nhanh chóng nói ra địa điểm, "Cung Thiếu nhi."
Cung Thiếu nhi à, Lưu Văn luôn quen với việc đến các lớp dạy kỹ năng sinh tồn gì đó, đột nhiên nghe đến cái tên Cung Thiếu nhi này, cũng hơi sửng sốt.
Không phải là không biết chỗ này, mà là sau này chỗ này có tác dụng gì, Lưu Văn đều đã quên hoặc nói là không tìm hiểu.
Còn bây giờ, mọi người nhắc đến lớp năng khiếu, phản ứng đầu tiên đương nhiên là đi Cung Thiếu nhi xem có lớp nào để đăng kí không.
Không đúng, Lưu Văn dù chưa từng đăng ký lớp năng khiếu ở Cung Thiếu nhi, nhưng cũng biết mỗi lần đăng kí đều vào dịp khai giảng, hoặc là lớp năng khiếu nghỉ đông và hè.
Hiện tại chẳng đầu chẳng cuối thế này, "Con tính học lớp hè à?"
Chu Minh không ngừng gật đầu, "Dạ, dạ."
"Được, con hỏi khi nào thì có thể đăng kí đi."
"Nhưng mà mẹ nói cho con biết, đây là con tự chọn, cho dù có không thích, cũng không được bỏ học."
"Đừng có nói là không thích, không muốn học, đừng có để ba đánh con." Lưu Văn không tự ra tay, đánh con cái này, đương nhiên là Chu Hiên ra mặt.
Chu Hiên không ý kiến, ngược lại là tuyệt đối ủng hộ ý kiến của Lưu Văn, trẻ con chủ động đề nghị học cái gì là tốt, nhưng mà không thể đăng kí rồi lại không đi học, đó là lãng phí tiền, không thể chiều.
Chu Minh không ngừng gật đầu, "Con nhất định sẽ học tập nghiêm túc."
(Hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận