Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối

Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối - Chương 296: Đệ đệ là đại lão 100 (length: 7713)

Lưu Đức Phúc cùng Nhạc Hồng ngồi tại ban công phơi nắng, câu được câu không nói chuyện phiếm.
Ngay tại thời điểm này, Lưu Cương khóc hu hu xông vào, trực tiếp quỳ xuống, "Cha mẹ, lần này hai người nhất định phải mau cứu Tiểu Lực a."
"Nếu hai người không cứu hắn, hắn, tay chân hắn liền không gánh nổi." Lưu Cương khóc đến một trận sướt mướt.
Đổi thành ai nhìn thấy hắn như vậy, đều sẽ cảm thấy xúc động, đã là một người lớn tuổi rồi, lại còn phải vì con cái cân nhắc những điều này.
Lưu Đức Phúc phu thê thấy Lưu Cương khóc lóc thảm thiết như vậy, thật là đủ thứ không muốn xem, "Ngươi khóc cái gì, lão tử ngươi còn chưa có chết."
"Thật là xui xẻo." Người có tuổi rồi, thật là không muốn nhìn thấy ai khóc như vậy.
Lưu Cương nghe Lưu Đức Phúc lại nói như vậy, lập tức càng khóc lớn hơn, "Ta biết, so với cả nhà đại ca sự nghiệp thành đạt, hai người đủ thứ coi thường ta."
"Đúng, chính là coi thường ngươi." Lưu Đức Phúc một chút cũng không nể mặt Lưu Cương.
"Ngươi xem ngươi làm chuyện gì, ngươi đã làm được một chút chuyện của người sao?"
"Sự nghiệp của bản thân, đều là một kẻ chẳng nên trò trống gì, cả đời dựa vào cha mẹ."
"Được thôi, ngươi có thể dựa vào cha mẹ, cũng là mệnh ngươi tốt, có thể dạy dỗ con cái nên người là được."
"Kết quả ngươi tên ngu xuẩn này, vậy mà cũng không dạy dỗ được con cái."
"Cũng không cầu con nhà ngươi có bao nhiêu tiền đồ, tối thiểu có thể tự lực cánh sinh là được."
"Kết quả hai đứa con đều phế đi, thằng lớn là một kẻ lừa đảo, ngay cả tiền cùng nhà của chúng ta cũng muốn lừa, cái này còn là người sao?"
"Càng đừng nói đến Lưu Lực, không chịu học hành, rồi đủ thứ lưu manh, được rồi, ngươi ăn bám ở nhà thì ăn bám đi."
"Dù sao có tấm gương ở đấy, thêm một kẻ ăn bám cũng không sao."
"Nhưng kết quả hắn lại còn ra ngoài đánh bạc."
"Đem căn nhà nhỏ duy nhất của mẹ hắn thua sạch."
"Thua căn nhà nhỏ kia thì thôi đi, dù sao cũng là của hai người cho quen rồi."
"Kết quả hai người vậy mà không biết dạy dỗ nó, lại còn để nó tiếp tục đánh bạc, đem căn nhà nhỏ của chúng ta, đều thua sạch."
Lưu Đức Phúc thật là không biết nên nói như thế nào, thật là từ trước đến nay không nghĩ tới lại gặp phải đám con cháu quá đáng như vậy.
"Hai chị em vậy mà lừa của ta hai căn nhà nhỏ, dù một căn nhà nhỏ là do Lưu Cường đứng tên, nhưng vẫn là đứng tên trong Lưu gia, nhưng đối với Lưu Đức Phúc mà nói, không phải nhà do mình đứng tên, thì không phải là của mình, đó là một nỗi đau."
Khi đó, hắn vẫn còn có thể tự an ủi, tối thiểu vẫn còn căn nhà nhỏ, kết quả không ngờ, ngay cả căn nhà nhỏ cuối cùng, vậy mà cũng không giữ được, bị Lưu Lực thua sạch.
"Lúc trước hai người đã bảo đảm như thế nào?"
"Nói là lần cuối cùng, sẽ không còn lần sau, dù Lưu Lực đi ra ngoài đánh bạc, hai người cũng sẽ không quản nó."
"Hai người không quên lời này rồi chứ, không sao, hai người quên cũng không sao, chẳng phải còn có giấy cam đoan lúc trước hai người ký."
Lưu Đức Phúc sai bảo mẫu đưa cho Lưu Cương bản sao giấy cam đoan mà cha con Lưu Cương đã ký lúc trước, đưa cho Lưu Cương xem, "Xem này, có phải lúc trước ngươi ký không."
"Đây chính là không có ai ép buộc ngươi."
"Đương nhiên nếu như ngươi nhất quyết không nhận, nói là có người ép buộc ngươi, cũng không sao, chúng ta còn có video." Lưu Đức Phúc thản nhiên bày tỏ, có đầy đủ chứng cứ để Lưu Cương nhớ lại chuyện ngày hôm đó đã xảy ra.
Không thể nào, Lưu Cương vừa nghe Lưu Đức Phúc nhắc tới giấy cam đoan, liền nghĩ, nếu có thể, nhất định phải xé tan thứ này.
Chỉ cần xé tan nó, Lưu Đức Phúc liền không thể làm gì được cha con họ, kết quả không ngờ Lưu Đức Phúc lại đưa cho hắn xem bản sao.
Chỉ là bản sao thì cũng coi như xong, cũng không phải là không có cách đối phó, kết quả ông ta lại nói còn có video, cái này mới khiến Lưu Cương tức giận.
"Ba, ba có cần thiết phải như vậy không?"
"Con biết Lưu Lực không nên thân, không có tiền đồ bằng Lưu Bân, nhưng ít nhất nó cũng là cháu nội của ba, mang dòng máu nhà họ Lưu, ba không thể không quản nó."
Biết không thể chối bỏ, Lưu Cương cũng chỉ có thể dùng tình cảm để mong Lưu Đức Phúc mềm lòng.
Lưu Đức Phúc làm sao sẽ mềm lòng, vốn dĩ hắn không phải là người dễ mềm lòng, cộng thêm việc mất hai căn nhà, "Ta không có tiền nhà, bây giờ ở đều là nhà của anh trai ngươi."
"Còn việc ngươi bắt ta móc tiền ra, lương hưu của ta và mẹ ngươi được bao nhiêu chứ, chúng ta còn phải thuê người giúp việc, còn phải sinh hoạt phí, một tháng trôi qua cũng không còn bao nhiêu."
Dù thế nào, Lưu Đức Phúc vẫn cứ không chịu hé răng, một câu kia là, con ai thì người ấy đi cứu, nếu không có tiền, thì đừng có cứu.
"Để nó cụt tay cụt chân cũng tốt, không có tay chân thì ít nhất cũng không thể ra ngoài đánh bạc."
"Không đánh bạc thì ít nhất lương hưu của hai người, cũng đủ nuôi nó."
Lưu Đức Phúc nói năng sâu sắc, "Ta có một đứa con trai hiếu thuận, có tiền đồ, nó sẽ không bỏ mặc ta."
"Nhưng mà ngươi đã nghĩ đến tương lai của ngươi chưa?"
"Tuy ngươi có con gái, nhưng mấy năm nay, không hề có bất kỳ tin tức gì, sống chết không rõ, còn sống hay không cũng là một vấn đề."
"Đương nhiên ta đoán cho dù nó còn sống, cũng không dám về."
"Lừa nhiều tiền của người ta như vậy, nó không về thì thôi, nếu một khi trở về, chẳng phải sẽ bị người ta tìm đòi nợ à."
"Thôi đi, ta không có tiền cho ngươi đâu, sau này đừng đến cửa tìm chúng ta mỗi khi muốn nhiều tiền nữa, bình thường có chuyện, gọi ngươi qua đây, ngươi đều không đến."
Dù biết Lưu Cương đối tốt với vợ chồng già bọn họ đều là vì tiền và nhà, nhưng họ không ngờ rằng sau khi bán căn nhà duy nhất lấy tiền cho Lưu Lực trả nợ, Lưu Cương cũng không thèm xuất hiện.
Nếu biết Lưu Cương là loại người như thế này, cũng biết Lưu Lực sẽ không thay đổi, Lưu Đức Phúc hoàn toàn từ bỏ cả gia đình Lưu Cương.
Không có Lưu Đức Phúc móc tiền ra, cuối cùng Lưu Lực bị chủ nợ cắt đứt tay chân, cộng thêm việc hắn không có công việc, lại không có bảo hiểm xã hội, không có tiền chữa bệnh, hắn cũng chỉ có thể cả ngày nằm trên giường.
Lưu Cương cùng Vệ Lan chăm sóc được một vài ngày, cũng chẳng còn tâm trạng mà chăm sóc hắn, không cho ăn uống, cũng không hầu hạ hắn đại tiểu tiện, rất nhanh đã chết đói.
Về phần Lưu Cương và Vệ Lan, bọn họ dù ghét bỏ đối phương, nhưng cũng không còn cách nào, không có tiền, không có nhà, trừ việc dựa vào nhau sưởi ấm, bọn họ cũng chẳng còn đường ra.
Điều khiến bọn họ lo lắng hơn là, cuộc sống của họ quá túng quẫn, trong khi gia đình Lưu Cường thì lại sự nghiệp thành đạt.
Sau khi Lưu Cường về hưu, công ty liền giao lại cho Lưu Văn, dưới sự dẫn dắt của cô, giá trị sản lượng của công ty liên tục đạt mức cao mới.
Còn về phần Lưu Bân, lần lượt thành lập hai công ty, quy mô công ty đó là càng ngày càng lớn, thường xuyên thấy được trên các bản tin.
Mỗi lần Lưu Cương nhìn thấy gia đình Lưu Cường trên bản tin, tâm trạng lại trở nên cực kỳ khó chịu, lần nào cũng gọi trời, ông trời thật bất công, tại sao lại khiến cho cái tên không có tình anh em này, vậy mà lại sự nghiệp tốt như vậy.
Lưu Cương cũng chỉ có thể ở nhà đủ điều than phiền bất công, đủ thứ ghen ghét đố kỵ.
Về hạ tràng của gia đình Lưu Cương, Lưu Văn biết rằng nhiệm vụ lần này của mình đã hoàn thành.
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận