Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối

Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối - Chương 442: Xuất giá nữ 47 (length: 7865)

Lưu Văn xem cẩn thận mỗi bước đi Lưu Lỵ biết căn bản liền không phải không nỡ nàng, mà là lo lắng lần này không có bất cứ thành quả gì, lo lắng sẽ khiến Cảnh Bân chán ghét mà vứt bỏ nàng, không sống yên ổn được mà thôi.
Đối với hạng người này, Lưu Văn không cảm thấy yêu cầu đáng thương một hai, loại người này, ngày tháng quá dễ chịu thời điểm, căn bản liền sẽ không nhớ tới nàng.
Lưu Lỵ lúc quay đầu lại, phát hiện Lưu Văn căn bản không có đuổi theo ra ngoài, cũng không gửi tin nhắn tới, nói xin lỗi, hay chỉ là đùa với nàng chút thôi.
Lưu Lỵ dừng bước chân, đợi một lát sau, không thấy Lưu Văn đâu.
Nàng nhẹ nhàng đến văn phòng của Lưu Văn, phát hiện cửa lớn đều đã đóng lại, biết Lưu Văn thật sự không định giúp nàng một tay.
"Làm sao bây giờ?" Lưu Lỵ trợn tròn mắt, nếu như sự tình thỏa thuận, Cảnh Bân sẽ rất vui sau đó sẽ không đưa đồ vật cho nàng, nhưng ít nhất sẽ không còn kéo mặt ra, làm người nhìn thấy toàn là khó chịu.
Bây giờ thì hay rồi, Lưu Văn nói rõ không chịu giúp, biết làm sao bây giờ.
Lưu Lỵ chậm rãi hướng khách sạn đi tới, dọc đường đều đang nghĩ xem đến Cảnh Bân thì nên làm gì.
Đáng tiếc đến khách sạn rồi, vẫn không nghĩ ra nên uyển chuyển nói thật ra như thế nào, dù có thể đẩy tội danh lên đầu Lưu Văn, nhưng cũng không che giấu được việc nàng không xử lý tốt chuyện.
Nhưng không còn cách nào khác, cũng đã đến dưới khách sạn, bất đắc dĩ nàng chỉ có thể thở dài nhẹ nhõm.
"Thôi, mặc kệ cứ nói thẳng đi."
"Hắn không phải rất lợi hại sao, không phải cũng không giải quyết được sự tình, không có đạo lý nói ta."
"Ta có phải là người tài đàm phán đâu, ta và Lưu Văn quan hệ lại không tốt, nàng không giúp ta cũng là rất bình thường."
Lưu Lỵ không ngừng cổ vũ mình rồi về phòng chuẩn bị giải thích chút chuyện, mới phát hiện trợ lý của Cảnh Bân đang thu dọn đồ đạc, còn hắn thì cầm điện thoại không ngừng mắng chửi người.
Cái gì tình huống? Sao lại thu dọn đồ đạc rồi, vừa định hỏi đến tột cùng ra sao.
Cúp điện thoại Cảnh Bân, thấy Lưu Lỵ lập tức tức giận nói, "Mau thu dọn đồ đạc, chúng ta lập tức phải về."
"Xe còn mười phút nữa tới." Nói xong lời này, Cảnh Bân tiếp tục gọi điện thoại.
Cái gì? Còn mười phút, xe sẽ tới dưới lầu? Đây là tình huống gì? Có phải hay không nếu như nàng không về đúng giờ thì sẽ không cần tới nàng nữa?
Nhưng không đợi nàng oán than một tiếng, liền vội vàng thu dọn hành lý, nếu không, đến giờ họ xuống lầu, thật sẽ không quan tâm đến nàng nữa.
Nghĩ đến đây, Lưu Lỵ nhanh chóng mở rương hành lý ra, vội vàng đem quần áo và mỹ phẩm dưỡng da các thứ, đều nhét vào rương.
Lưu Lỵ không khỏi may mắn, vì Cảnh Bân không thích thấy quần áo gì đó bày bừa bên ngoài, chỗ nào có thể thấy được, mà quần áo của hắn muốn treo trong tủ, quần áo của Lưu Lỵ cũng chỉ có thể cất trong rương, nếu không với chừng đó thời gian, tuyệt đối không thể thu dọn xong.
Rương hành lý thu dọn xong, sau đó lại nhanh chóng gói ghém hết đồ đạc đã mua trong vài ngày trước, có thể nói khiến Lưu Lỵ bận tối mắt tối mũi.
Dù là bận một chút, nhưng ít ra có tin tức tốt, đó là đã kịp thời thu dọn đồ xong trong mười phút.
Thu dọn xong đồ đạc, Lưu Lỵ vừa định hỏi xem, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sao tự nhiên muốn thu dọn đồ.
Cảnh Bân cúp điện thoại, thấy đã thu dọn xong, "Đi thôi."
Không biết cụ thể tình hình Lưu Lỵ cũng chỉ có thể vội vã kéo hành lý và túi đồ mua sắm, đuổi theo bước chân của Cảnh Bân.
Vì hôm nay là phải đi gặp Vệ Đông, coi như là giao tế thương vụ, nên Lưu Lỵ mặc đồ công sở, và đi giày cao gót.
Vốn dĩ không có gì vất vả lắm nhưng hết lần này tới lần khác nàng phải đẩy hành lý, lại còn cả đống túi đồ, trông thật chật vật.
Lúc này nàng hối hận, đáng lẽ phải gọi điện thoại cho quầy lễ tân, nhờ họ mang xe đẩy hành lý lên, như vậy đã không phải chật vật thế này rồi.
Nhưng bây giờ có hối hận thế nào, cũng đã không kịp nữa rồi, hết cách nàng, cũng chỉ có thể cố gắng theo kịp tốc độ của Cảnh Bân.
May mắn quãng đường phải đi không xa lắm, bằng không Lưu Lỵ cũng không biết mình có trụ nổi không nữa.
Dù là như vậy, đợi lên xe cũng đã mệt rã rời.
Sau khi lên xe, cuối cùng là nàng cũng tìm được một cơ hội, "Thực xin lỗi, tôi đi tìm Lưu Văn, cô ấy nói cô ấy chỉ là một người làm thêm."
"Cô ấy không có cách nào giúp đỡ." Lưu Lỵ hạ giọng, biết nói vậy, chắc chắn không có gì tốt lành.
Cảnh Bân ừ một tiếng, "Ta biết, đã biết không thể trông cậy vào ngươi."
"Ngươi ấy mà, thật sự là cái gì cũng không xong." Cảnh Bân rất không vui nói.
Lòng Lưu Lỵ không khỏi chùng xuống, nếu Cảnh Bân lớn tiếng trách mắng một hai câu, thì ít ra vẫn còn chút cứu vãn.
Nhưng hết lần này tới lần khác giờ hắn lại không hề tức giận, mà còn khiến nàng bất an hơn.
Có phải ý nói Cảnh Bân đã từ bỏ nàng, về sau những cơ hội thế này, nàng sẽ không tranh thủ được nữa, hay nói là đợi về nước xong, sẽ bảo nàng rời đi.
Lưu Lỵ không khỏi hoảng lên, biết làm sao đây, nếu như một khi rời khỏi Cảnh Bân, nàng đều không biết nên làm gì nữa.
Những ngày tháng này, cùng Cảnh Bân, dù không phải là người phụ nữ được hắn sủng ái nhất, nhưng ít ra so với cuộc sống trước kia của nàng tốt hơn nhiều.
Một khi rời Cảnh Bân, nàng cũng không biết nên làm gì.
Muốn xin tha nhưng không dám mở miệng, biết một khi mở miệng, Cảnh Bân cũng sẽ không thay đổi chủ ý.
Hết cách, nàng cũng chỉ có thể ngồi im phía trước, trong lòng mắng Lưu Văn gần chết, nếu không phải do nàng thì liệu nàng có thảm thế này không?
Tức giận bất bình Lưu Lỵ không để ý lắng nghe nội dung Cảnh Bân và bọn họ trò chuyện.
Cảnh Bân giận dữ cúp điện thoại, "Ngươi xác định vụ làm ăn kia bị Sở Hoành cướp mất?"
Trợ lý biết với Cảnh Bân, Sở Hoành là cái tên cấm kỵ, có thể nói chỉ cần có cơ hội, thì sẽ chèn ép Sở Hoành bằng mọi cách, có thể nói trước mặt Cảnh Bân đang chèn ép rất tốt, Sở Hoành căn bản không có cơ hội xoay người.
Kết quả không ngờ lần này Sở Hoành không biết đã đi quan hệ kiểu gì mà vụ làm ăn tưởng rằng mười phần nắm chắc lại bị Sở Hoành cướp mất.
"Còn lần đấu thầu này Sở Hoành cũng tham gia." Trợ lý biết thông tin này một khi khiến Cảnh Bân biết được, anh ta chắc chắn sẽ không có kết cục tốt đẹp, nhưng cũng không còn cách nào khác, đây cũng là lỗi của anh ta, từ trước tới giờ không ngờ Sở Hoành vẫn còn có thể lật mình.
Cái gì? Cảnh Bân vốn dĩ đã rất tức giận khi mất vụ làm ăn lớn như vậy, kết quả vậy mà còn nghe được tin tệ hơn.
Cảnh Bân thật không biết phải nói sao, chỉ vào trợ lý "Ta trả cho các người lương cao như thế, là để các ngươi làm việc cẩn thận hơn, kết quả ngươi đã làm như thế nào?"
"Rõ ràng bên Nhật này, bọn Vệ Đông báo giá thấp nhất, dịch vụ tốt nhất, mà ngươi lại không đề xuất."
"Bên Nhật ngươi không giải quyết ổn thỏa, trong nước ngươi cũng không xử lý xong, ta thật không biết, ta bỏ lương cao thuê ngươi để làm gì?"
Cảnh Bân càng nghĩ càng giận "Đúng rồi, ngươi đi tìm hiểu xem lô hàng này của Sở Hoành, là hợp tác với ai?"
Cảnh Bân oán hận nói, "Bất kể phải trả giá đắt bao nhiêu, Sở Hoành có lấy được đơn hàng này thì sao chứ, không có ai cung cấp hàng hóa thì cũng vứt đi."
Theo ý của Cảnh Bân, chỉ cần chặn con đường mua sắm của Sở Hoành, đơn hàng này cũng sẽ về tay hắn.
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận