Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối

Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối - Chương 195: Cữu cữu là đại lão 99 (length: 8561)

Du lịch tự túc hoàn hảo thật là một chuyện rất vui vẻ, chỉ là thỉnh thoảng lạc đường thì thật làm người tức giận.
Bất quá cũng may mắn gặp được không ít người tốt bụng, cũng thấy được rất nhiều cảnh đẹp, nếm rất nhiều món ngon.
Bọn họ một đường lái xe từ bờ đông đến bờ tây, sau đó xuôi nam lại lái xe đến Boston, giúp Lưu Văn tìm phòng ở.
Mặc dù có thể xin ở ký túc xá, nhưng Lưu Văn nghĩ một chút vẫn là quyết định thuê phòng ở bên ngoài.
Bởi vì nếu ở ký túc xá, sẽ phải ở chung phòng, nếu như bạn cùng phòng tốt thì không sao, nếu gặp bạn cùng phòng nhiệt tình, thường xuyên mở tiệc tùng trong ký túc xá, Lưu Văn cảm thấy nàng có lẽ sẽ suy sụp mất.
Vì thời gian nghỉ ngơi của nàng, thôi thì một mình ở có vẻ tốt hơn, mà Hoắc Quang hỏi bạn bè xong, cuối cùng cũng tìm được một căn chung cư không tệ.
Đều là nhân viên công tác của trường học gần đó ở, rất thích hợp với Lưu Văn.
Chỉ là một căn phòng đơn giản, Lưu Văn cảm thấy rất tốt, thật là phù hợp với nàng, "Rất tốt, rất tuyệt."
"Như vậy ta dọn dẹp cũng sẽ không quá mệt mỏi." Lưu Văn bày tỏ rất thích căn phòng này, đứng ở ban công có thể nhìn thấy trường đại học Harvard.
"Ở đây phơi nắng, uống trà, sau đó ngắm phong cảnh, làm báo cáo."
"Thật không phải là quá tốt." Lưu Văn đã bắt đầu nghĩ đồ đạc nên đặt như thế nào rồi.
Vì mang theo đồ đạc ít ỏi, Lưu Văn cũng không cần mua thêm nhiều thứ, chỉ một ít đồ gia dụng nhỏ, tranh thủ lúc Hoắc Quang bọn họ đều ở đây, liền đi mua sắm xong.
Dẫn Lưu Văn đi một vòng trong khuôn viên trường, sau đó cho nàng một thẻ phụ.
"Ta trở về New York đây, có chuyện gì thì nhớ gọi điện cho ta."
"Cẩn thận một chút nhé, mặc dù khu này dân cư không tệ, bên dưới cũng có bảo vệ, nhưng ngươi vẫn phải chú ý an toàn."
Hoắc Quang thật sự có quá nhiều điều muốn nói với Lưu Văn, nhưng nhất thời không biết nên nói gì.
"Ta biết rồi." Lưu Văn biết Hoắc Quang cũng là không yên tâm về nàng.
"Ta bảo đảm, ta sẽ không chạy lung tung, thật sự không chạy lung tung."
"Nếu như ta ở thư viện đến muộn, ta sẽ ở lại thư viện." Mặc dù cách trường học không xa, nhưng cũng không dám mong chờ buổi tối ở Mỹ có gì tốt đẹp.
Lỡ mà gặp phải kẻ xấu, thì tự mình khóc, cũng chỉ là một buổi tối, Lưu Văn cho biết mình có thể.
"Được, nhớ mỗi ngày gọi điện thoại cho ta." Hoắc Quang biết Lưu Văn đã ở trong nước một mình mấy năm, có thể tự chăm sóc tốt cho bản thân, nhưng anh chỉ là có chút không yên tâm.
"Ngươi chú ý an toàn nhé, ta lần này trở về xong là sẽ chuẩn bị về nước đấy." Dương Hải vỗ vai Lưu Văn.
"Đi xa thì nhớ lái xe, nếu như gặp phải người đi nhờ xe, ngươi vẫn là không nên cho họ lên xe, rốt cuộc ngươi cũng không biết họ như thế nào."
Tuy rằng người tốt nhiều, nhưng có một số việc thật sự không phải ngươi có thể đoán được, lỡ đối phương thật là kẻ xấu, thì làm sao bây giờ.
"Ta biết rồi." Lưu Văn đương nhiên biết nên bảo vệ bản thân như thế nào.
Tiễn họ xong, Lưu Văn lái xe trở về chỗ ở, không thể không nói, lần du lịch tự túc hoàn hảo này thật đã nâng cao tay lái của nàng.
Lưu Văn cứ như vậy bắt đầu cuộc sống du học tại Mỹ của mình, sinh hoạt mỗi ngày, thật là rất quy luật.
Nếu sáng sớm không có lịch học, thời tiết lại đẹp, liền sẽ ngồi ban công uống trà, hơi tỉnh táo một chút xong, đeo chiếc túi sách to, rồi đạp xe đi học.
Buổi tối về nhà, nếu có thời gian, liền hầm chút đồ ăn, còn nếu không có thời gian thì tùy ý cơm rang hay là một bát cháo là được.
Không có cách nào, ai bảo trong phòng này có thiết bị báo khói, nếu đo được khói nhiều, lập tức báo cảnh sát.
Một khi đội phòng cháy chữa cháy xuất động, thì cái phí đó không hề rẻ.
Để tránh rắc rối này, Lưu Văn nghĩ vẫn nên không làm các món xào, vậy thì nấu hầm là tốt nhất.
Làm món hầm có cái lợi là chỉ việc cho vào lò là xong, hơn nữa lại còn rất tiện, nàng có thể đọc sách viết luận văn mà không cần lo đồ ăn bị cháy khét.
Quan trọng hơn là mỗi lần nấu một nồi, ít nhất cũng được ba bốn ngày không cần nấu ăn, thật là làm sao cho tiện thì làm vậy.
Về phần hấp thụ rau củ quả, Lưu Văn đã nghĩ xong, làm salad rau củ luôn, bảo toàn dinh dưỡng ở mức cao nhất, người cũng đỡ tốn sức.
Đợi đến ngày nghỉ, liền đi tìm Hoắc Quang, hoặc là trổ tài trong căn bếp của biệt thự nhà anh, làm một bữa cơm trưa chính tông, hoặc là làm thổ hào đưa cô đi ăn một bữa lớn, cải thiện bữa ăn.
Đáng tiếc những ngày như vậy rất ngắn ngủi, vào năm thứ hai nghiên cứu, sự nghiệp của Hoắc Quang bắt đầu chuyển hướng về nước.
Tuy không từ bỏ sự nghiệp ở Mỹ, nhưng đã giao cho đối tác ở bên này, cơ bản một tháng bay sang Mỹ xử lý công việc một lần.
Lưu Văn biết Hoắc Quang sớm muộn gì cũng sẽ về nước phát triển, nhưng nàng vẫn luôn cho rằng ít nhất cũng phải đợi nàng học xong nghiên cứu sinh thì mới về nước, kết quả không ngờ, vậy mà lại nhanh chóng quay về phát triển như vậy.
Dù có luyến tiếc, cũng biết Hoắc Quang đã có kế hoạch sắp xếp ổn thỏa rồi, nàng không thể ngăn cản anh.
Hoắc Quang thấy Lưu Văn buồn bã, rõ ràng rất không muốn anh đi, mà không hề lên tiếng.
"Một mình ngươi ở Mỹ, phải chú ý an toàn đấy."
"Nếu có chuyện gì xảy ra, ngươi hãy đi tìm Tom, ta đã nói với cậu ta rồi."
"Hơn nữa đâu phải ta không quay lại."
"Cậu của ngươi còn không ít đầu tư ở bên Mỹ này đấy." Vốn theo kế hoạch của Hoắc Quang, anh muốn đợi Lưu Văn tốt nghiệp nghiên cứu sinh, mới về nước phát triển.
Nhưng không ngờ tốc độ phát triển trong nước lại nhanh đến vậy, nếu không về thì rất nhiều sắp xếp tiếp theo sẽ bị kéo dài ra.
"Ta biết, cậu à, sau khi về nước thì phải chú ý nghỉ ngơi và ăn uống, đừng có bận quá rồi quên cả ăn và nghỉ ngơi."
"Còn nữa, nếu gặp cô gái nào thích hợp, cậu à, đừng bỏ lỡ đối phương nhé."
Lưu Văn trước đây còn sẽ nghĩ, Hoắc Quang tìm được bạn gái hay là vợ có đối tốt với nàng không.
Nhưng bây giờ Lưu Văn, cô chỉ mong Hoắc Quang có thể tìm được một cô bạn gái đối tốt với anh, là người nước nào cũng đã không quan trọng.
Mấy năm nay, không biết có bao nhiêu người giục cưới, đặc biệt là sau khi Dương Hải về nước, đi xem mắt không biết bao nhiêu lần, cuối cùng mới có một cô bạn gái, mỗi lần Hoắc Quang về nước, Dương lão thái sẽ giục, Tào Vũ Hàm cũng sẽ giục anh.
Dương Hải mặc dù không giục thẳng, nhưng anh đắc ý biểu thị sau này con anh sẽ lớn hơn con Hoắc Quang, cũng coi như là gián tiếp giục cưới.
Kết quả không ngờ hôm nay lại đến lượt Lưu Văn giục anh kết hôn, Hoắc Quang bất đắc dĩ nhìn về phía Lưu Văn.
"Bây giờ thế mà đến lượt con bé này giục cưới ta rồi." Hoắc Quang gõ mấy cái lên đầu Lưu Văn.
"Con không có giục cưới, mà là mong cậu nên sớm kết hôn một chút, nếu không đến lúc con về nước, con đi viếng ba mẹ, con biết báo cáo công việc thế nào đây?"
"Chẳng lẽ nói với mẹ con, mẹ cứ yên tâm đi, cậu con đã là một đại phú hào giàu nứt đố đổ vách rồi, nhưng vợ không có, con cũng không có?"
Lưu Văn xuống giọng, sau đó lại nghiêm túc, "Cậu ở Mỹ, thỉnh thoảng con còn có thể trông chừng cậu, nhắc cậu nhớ ăn uống, nhớ nghỉ ngơi."
"Sau khi cậu về nước, cậu thì bận túi bụi, con cũng phải bận, cộng thêm lệch múi giờ, cậu Hải cũng tự mình bận rộn."
"Cậu chắc là tìm được bạn gái thì họ sẽ chăm sóc cho cậu hả?" Hoắc Quang cười, "Vậy ta còn không bằng thuê trợ lý."
"Vậy thì thuê trợ lý riêng đi, con không muốn đến lúc đó cậu lại ngất xỉu." Lưu Văn nhớ đến lần đang học thì nhận được một cuộc điện thoại, đến giờ vẫn còn sợ hãi.
"Cậu à, con cũng chỉ có một người thân là cậu thôi, cậu không thể có chuyện gì được, nếu không thì con biết làm sao bây giờ." Thật không dám nghĩ chỉ mình cô thì áp lực sẽ lớn thế nào.
Hoắc Quang nhẹ nhàng vỗ vai Lưu Văn, hít mũi một cái, "Yên tâm đi, chuyện này sẽ không xảy ra nữa."
(hết chương).
Bạn cần đăng nhập để bình luận