Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối

Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối - Chương 549: Gả cho phượng hoàng nam nữ hài 5 (length: 7975)

Sau khi Lưu Đống nghĩ thông suốt, mặc dù vẫn còn chút không cam tâm, nhưng hắn vẫn là cố gắng buông tay.
"Ngươi nói không muốn xe, tính mua nhà cửa?" Lưu Đống đổi chủ đề, tiện thể đem hải sản đã sơ chế xong đặt lên bếp bắt đầu nấu.
Lưu Văn ừ một tiếng, "Đúng, mua nhà cho thuê kiếm thêm thu nhập, lúc trước nếu không phải ông cố và ông nội mua hai căn nhà kia, giờ chúng ta cũng không dễ chịu như vậy."
"Mấy tháng nay ta cũng suy nghĩ rất nhiều, cảm thấy ta có quá nhiều tiền, nên tiêu xài lung tung, dù sao hết tiền có thể xin ba ba ngươi."
"Ta cảm thấy thói quen như vậy không tốt, nên họ mới tính kế ta, cũng là chuyện bình thường thôi, ai bảo ta chỉ là một con ngốc bạch ngọt."
"Ta cũng không biết mình có kiểm soát được ham muốn tiêu tiền hay không, ta thấy tốt nhất là tay không có tiền."
"Chỉ khi tay không có tiền, ta mới không mua mua mua các kiểu."
"Về phần tại sao ta muốn mua nhà, vì ta muốn cho thuê kiếm thêm thu nhập." Lưu Văn rất là hưng phấn nói.
"Mập mạp hồi trước, cái thằng mập mạp hồi cấp hai." Lưu Văn đã quên tên đối phương, chỉ nhớ đối phương là một tên mập.
Về những chuyện của hắn, Lưu Văn đã quên gần hết, chỉ nhớ đến việc hắn từng đề cập đến lý tưởng.
"Mập mạp, sao?" Lưu Đống đương nhiên biết thằng mập mạp kia, "Ta nhớ thành tích của hắn không được tốt lắm, nhưng bố mẹ hắn làm nghề cắt tóc."
Lưu Đống chắc chắn đã tìm hiểu qua bạn học cùng lớp với Lưu Văn, để phòng chúng sẽ làm Lưu Văn yêu sớm hoặc khiến nàng lơ là việc học.
Có thể nói đại đa số bọn trẻ đều không tệ, chỉ là riêng thằng mập mạp này, Lưu Đống có chút bất mãn, cảm thấy nó học hành không tốt, không cầu tiến thủ.
Nhưng mà, dù thành tích đối phương không ra gì, nhưng cũng không làm hư con gái của hắn.
Sau khi tốt nghiệp cấp hai, Lưu Văn thi đỗ cấp ba, còn cái tên kia đại khái hình như, Lưu Đống nghĩ một chút, "Ta nhớ nó hình như tốt nghiệp cấp hai xong là không học nữa."
Lưu Văn gật đầu lia lịa, "Đúng, nó không học nữa, thật ra nó có thể học trường nghề hoặc trung cấp, nhưng nó không chọn học tiếp, nó nói thế là lãng phí tiền bạc và thời gian."
"Nó về nhà theo bố mẹ học nhuộm tóc các kiểu." Còn nhớ lúc đó, bao gồm cả nguyên chủ đều cảm thấy hắn là tự cam đoạ lạc.
Nhưng đổi lại là Lưu Văn hiện tại, nàng thấy con đường đó mới là phù hợp với thằng mập mạp kia, nghe thì có vẻ không ra gì, nhưng mà lại kiếm được tiền thật sự.
Có thể thằng mập mạp đó đã thông qua công việc này, thực hiện được lý tưởng của mình, một ý tưởng mà ai nấy đều cho là mơ mộng viển vông.
"Ngươi còn liên lạc với nó?" Lưu Đống không hiểu, hắn biết Lưu Văn thích trai đẹp, không thể nào thích thằng mập mạp kia được.
Nhưng nếu không phải như vậy, tại sao lại đột nhiên nhắc đến hắn.
Liên lạc? Lưu Văn lắc đầu, "Chẳng phải nhà nó bị phá dỡ rồi sao?"
"Không thể không nói, tay nghề cắt tóc của nhà hắn rất tốt." Lưu Văn không khỏi cảm thán đủ điều.
"Hơn nữa người rất tốt, đều ưu đãi giá cho bọn ta." Về sau tìm tiệm cắt tóc, giá thì đắt mà tay nghề thì không ra gì.
Lưu Đống là đàn ông, dù sao cũng là đầu đinh, cũng không có suy nghĩ gì nhiều, chỉ là nếu Lưu Văn nhớ đến nhà thằng mập mạp kia là vì lý do đó thì hắn vẫn có thể chấp nhận.
"Ta nhớ hồi trước cô chủ nhiệm từng hỏi bọn ta, về ý tưởng tương lai là gì, hoặc nói chí hướng cũng được."
"Mọi người nói rất nhiều lý tưởng, có người muốn làm nghiên cứu khoa học, ta nói gì ấy nhỉ, ta quên rồi, nói chung toàn là những ý tưởng cao cả."
Dù sao cũng là nói trước mặt thầy cô, không cao cả một chút thì chắc chắn không được.
Lưu Văn còn nhớ thằng mập mạp, "Hắn nói cả đời này lý tưởng lớn nhất là mỗi ngày đều có thể nhận được tiền thuê nhà."
Ha, Lưu Đống mặc dù cũng muốn biết ý tưởng tương lai của Lưu Văn, nghe Lưu Văn nói về lý tưởng của thằng mập mạp xong, cũng kinh ngạc đến ngây người.
"Hắn, ý tưởng của hắn...". Lưu Đống thật không biết phải hình dung như thế nào.
"Ta chỉ có thể nói, ý tưởng này thật sự không tệ."
"Mỗi ngày đều có một khoản tiền thuê nhà, ít nhất phải có 31 căn nhà, cần bao nhiêu tiền mua nhà chứ."
"Cho dù trung bình mỗi căn nhà tính một triệu tệ, ít nhất cũng phải hơn ba mươi triệu."
Tính toán như vậy, có thể làm Lưu Đống kinh hãi không nhẹ, lớn ngần này tuổi rồi, nuốt nước miếng ừng ực.
"Muốn hoàn thành mục tiêu này, thật là một chuyện khó nhằn." Trong lòng Lưu Đống không khỏi cảm thán một hai câu.
Hắn sắp năm mươi tuổi, còn đang cân nhắc có nên mua nhà không, lo lắng mua nhà xong thì trong tay không còn nhiều tiền.
Kết quả đứa nhỏ này đã có lý tưởng như vậy rồi, không đúng, chỉ là lý tưởng thôi, chứ chưa chắc làm được.
"Mấy ngày trước, có người trên nhóm lớp nhắc tới, nói mập mạp đã mua năm căn nhà." Lưu Văn nghĩ đến tin nhắn trong nhóm lớp, không khỏi cảm thán.
Sinh viên đại học thì thế nào, học sinh cấp hai tốt nghiệp thì thế nào, đừng nói là hơn cái vế sau lợi hại, đều có thể xem như là nghiền ép.
Mặc dù bạn học cấp hai cũng có không ít người có địa vị, nhưng mà thằng mập mạp này cũng nằm trong top ba.
Đặc biệt là cái lộ trình bao thầu công trình này, thật sự là làm ăn phát đạt, còn nghề cắt tóc chính của hắn cũng làm rất tốt, đã mở được mấy tiệm cắt tóc rồi.
Tiệm cắt tóc kinh doanh kiếm được tiền, mặt bằng tiệm cũng đều là tiền tươi thóc thật hắn bỏ ra mua, chi phí này mặc dù mới đầu khá lớn, nhưng mà đợi đến khi giá nhà đất tăng lên thì đó là một lựa chọn rất đúng đắn.
Cái gì? Lưu Đống thật không thể nào kiềm chế được, "Năm, năm căn nhà?"
"Nhà to cỡ nào."
"Khu ở đâu?" Lưu Đống đều không nhận ra, giọng nói của hắn đang run rẩy.
Cái này à, Lưu Văn tỏ vẻ thật sự không biết, "Ta chỉ thấy họ nhắc qua trong nhóm lớp, tình hình cụ thể thế nào thì ta cũng không hỏi."
"Rốt cuộc sau khi tốt nghiệp cấp hai, ta cũng không còn liên lạc với nó nữa."
"Bình thường không liên lạc, đột nhiên liên lạc với nó, hỏi nó mua nhà, diện tích bao lớn, nhà ở đâu, ngươi nói nó sẽ nghĩ gì?"
"Có khi nào cảm thấy ta là có ý đồ với nhà của nó không." Lưu Văn nói ra lo lắng của nàng.
Lưu Đống nghĩ lại thì cũng đúng, "Đúng đúng, chúng ta không thể hỏi, không thôi lại tưởng ta nhìn trúng nhà của nó."
Con cái nhà giàu, không phải là không có ai tốt, nhưng mà một số sẽ lo lắng nhiều thứ, như có ai đó dòm ngó đến tiền bạc của mình.
Tuy rằng bọn họ không đến nỗi đã có năm căn nhà, nhưng cũng không phải dạng không có khả năng sống qua ngày, không cần thiết tự làm xấu mình như thế.
"Ta là thông qua chuyện này, nghĩ đến mập mạp vì lý tưởng của mình mà cố gắng."
"Tính ta, ta cũng biết, mà đi ra ngoài làm công, chưa chắc đã làm nên trò trống gì, rất có thể chỉ là một dân làm công."
"Mà ta lại là người tiêu tiền không tiếc tay, ta cũng không biết kiếm lương có đủ cho ta xài hay không."
"Nếu như ta có thể hoàn thành mục tiêu của mập mạp, mỗi ngày thức dậy là có tiền cho thuê nhà, ta nghĩ dù ta không đi làm, ta cũng có thể sống không tệ."
"Không chỉ là sống được mà là sống rất thoải mái." Lưu Đống tỏ vẻ ý tưởng này thật không phải dạng vừa.
"Mặc dù ta cảm thấy sở hữu ba mươi căn nhà có chút khó, nhưng không sao cả, ta có thể từ từ bắt đầu."
"Từng căn từng căn bắt đầu mua dần lên, có lẽ ta cũng sẽ mua được ba mươi căn nhà."
Lưu Văn đối với bản thân mình rất tự tin, cho dù giá nhà ở thời đại sau này có tăng chóng mặt, thì có làm sao.
(Hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận