Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối

Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối - Chương 83: Bảy mươi nữ thanh niên trí thức 83 (length: 8013)

Buổi tối Lưu Quý trở về sau, Lưu Văn lấy ra mua áo khoác cho hai vợ chồng lão.
"Vấn đề bên Dương Thành hơi cao, áo bông không nhiều, ta liền mua áo khoác." Giải thích vì sao chỉ có áo khoác.
Địch Mẫn xem chiếc áo khoác màu đỏ thẫm, sờ lên thấy xúc cảm rất tốt, "Quần áo này thật tốt."
"Ta đều chưa từng mặc qua quần áo tốt như vậy."
"Thật thoải mái." Vợ Lưu Thành sờ một cái, rất là mềm mại, "Đây là chất liệu gì."
"Chắc là lông dê." Lưu Văn cũng khá kinh ngạc, bây giờ đã có áo khoác chất liệu lông dê, nên mua ba chiếc, nàng cũng có một chiếc.
"Đắt không?" Địch Mẫn thuận miệng hỏi một câu.
"Cũng được, một người bạn làm việc này, ta nhờ hắn mua giúp." Nói về giá cả, đương nhiên là giá bán lẻ rồi.
"Đắt vậy sao?" Địch Mẫn biết hai chiếc áo choàng này không rẻ, nhưng không ngờ lại đắt như vậy, mà giật mình.
Sau đó nàng cảm thấy phải đánh giá lại Lưu Văn mới đúng, không khỏi nhớ tới chuyện Lưu Hà từng nói trước đây, nói lúc Lưu Văn còn là thanh niên trí thức, chắc là đã đi chợ đen buôn bán đồ.
Địch Mẫn trước đó cũng chỉ nghe qua, đương nhiên cũng đoán, lần đến nông trường, muốn ở nhờ bên chỗ Lưu Văn, tuy không ở nhờ thành công, nhưng cũng thấy trong phòng nàng có rất nhiều đồ tốt.
Nào phải chăn bông đều là bông mới, chỉ nhờ chia hồng cuối năm trong thôn thì kiếm đâu ra nhiều tiền vậy? Chắc chắn là đã đi chợ đen mua bán.
Nhưng đây đều chỉ là suy đoán của bọn họ, sự thật thế nào, bọn họ cũng chẳng nắm được chân tướng, chỉ có thể lén đoán già đoán non.
Nhưng hiện tại nàng có thể khẳng định một chuyện, "Có phải hồi thanh niên trí thức ngươi đã đi chợ đen bán đồ không?" Địch Mẫn đột nhiên hỏi.
"Ừ." Lưu Văn cũng không phủ nhận, "Dù sao trước đó ta đi làm thanh niên trí thức, cái gì cũng không có."
"Nếu ta không đem mấy thứ đó mang đi bán, chắc là ta không qua nổi mùa đông thứ nhất."
Địch Mẫn vốn định hỏi rốt cuộc đã kiếm được bao nhiêu tiền, muốn nói nàng rõ ràng ở nông thôn sống không tệ, sao lại không biết giúp đỡ nhà mình, nhưng nàng nói như vậy, có thể sao đây.
"Vậy tiền mua áo khoác của ngươi." Địch Mẫn chuyển sang hướng khác.
"Năm trước chia hồng trong thôn, bởi vì mấy đứa chúng ta phụ đạo cho thí sinh trong thôn, chúng ta đều để lại tài liệu phụ đạo cùng mấy đồ không dùng cho họ, nên được chia hồng nhiều một chút."
"Chúng ta học đại học có trợ cấp, sau đó ta tiết kiệm được một chút, với lại mượn thêm tiền của bạn, nếu không ta cũng không cách nào mua hai cái áo choàng dài như vậy."
Lưu Văn biết hai bộ quần áo này đưa ra, người nhà họ Lưu nhất định sẽ đoán nàng có bao nhiêu tiền, nên đã sớm nghĩ sẵn phải làm thế nào.
"Ngươi đã mượn tiền mua quần áo, sao còn muốn ở nhà khách?" Địch Mẫn cho rằng đã bắt được lỗi của Lưu Văn.
"Ngươi tưởng ta muốn chắc, không có chỗ ở thì thôi chứ, cũng không thể ở ngoài ban công đi."
"Vậy nhà mình có chăn bông cho ta sao?"
"Tuy rằng phải bỏ tiền ra, nhưng cũng không có cách nào khác, không lẽ phải để bản thân chịu thiệt à."
"Ba," Lưu Văn nhìn Lưu Quý, "Con nhớ ở nhà máy mình có nhà khách, người nhà đến ở sẽ được ưu đãi đôi chút."
Lưu Quý vừa tan tầm về nhà, thấy Lưu Văn về nhà rất mừng, rồi lại thấy mua cho ông quần áo mới, mà mừng cho ông lão.
Không ngờ Lưu Văn lại muốn đi ở nhà khách, ông không khỏi kinh ngạc, "Không sắp xếp chỗ ở cho Tiểu Văn sao?"
Lần trước nhà Lưu Hà bốn người về, tuy là các loại chen chúc, nhưng vẫn ở trong nhà, sao lần này Lưu Văn chỉ một mình trở về, lại muốn con gái đi ở nhà khách, nếu như tin tức này truyền ra ngoài, người hàng xóm sẽ nghĩ gì.
"Cô ta nói muốn ở nhà khách." Địch Mẫn cho biết mình không nhận cái nồi này.
Lưu Quý thấy Địch Mẫn căn bản không thừa nhận sai, ông tức giận, "Tiểu Văn đã nói không ở nhà thì không ở nhà."
"Sao các ngươi không nghĩ, nếu tin này truyền ra, thanh danh của các ngươi thế nào." Lưu Quý nghĩ rồi nói, "Vậy đi, Tiểu Lượng, con ở chung với vợ chồng ta."
"Tiểu Văn, con ở giường của Tiểu Lượng." Lưu Quý rất nhanh đã sắp xếp xong xuôi.
Cái gì? Lại là anh nhường chỗ, cùng vợ chồng Lưu Quý nhét chung một chỗ, Lưu Lượng rất không phục, dựa vào cái gì mà mỗi lần nhà có người thì anh lại phải nhường chỗ.
Nhưng nghĩ lại anh bây giờ cũng là dựa vào vợ chồng Lưu Quý nuôi, dù không phục thế nào, còn có thể ra sao, chỉ đành phải nhẫn nhịn thôi.
"Được." Lưu Lượng rất hận Lưu Văn, nếu không phải cô về, làm sao lại thế này.
Vợ chồng Lưu Thành không ý kiến, dù sao không phải để bọn họ nhường chỗ, nhất là Lưu Văn về đều mang quần áo cho con của họ, nên thái độ đối với nàng cũng xem như chấp nhận được.
Lưu Văn nghe muốn ở nhà, nếu có thể chọn, cô thật không muốn ở nhà, nhưng cũng chẳng còn cách nào, Lưu Quý đã sắp xếp như vậy, nếu cô lại không đồng ý, không biết sẽ cằn nhằn thế nào nữa.
Thôi vậy, ở nhà thì ở nhà, dù sao so với cô, Lưu Lượng còn thêm uất ức nữa là.
Nếu thật sự ở đây không thoải mái, như lời Lâm Viễn nói, nếu không vui, thì cứ về là được.
Ở Dương Thành, cô cũng có chỗ ở, chứ đâu phải là không có chỗ, nghĩ đến đây, Lưu Văn lại thoải mái hơn.
Địch Mẫn liếc Lưu Văn, nghĩ xem phải bắt Lưu Văn làm việc thế nào, tổng vệ sinh nhà vẫn chưa làm, vừa hay bắt cô làm.
Còn về nấu cơm, cũng không cần chờ vợ Lưu Thành, cứ để Lưu Văn làm là được.
Ý tưởng của Địch Mẫn không tệ, nhưng vấn đề là Lưu Văn có thuận theo ý của bà không?
Căn bản là không có chuyện đó, ngày nào cô cũng ngủ tới hơn mười giờ mới dậy, rửa mặt xong rồi chuẩn bị ăn cơm trưa, ăn cơm trưa xong, uống trà phơi nắng đọc sách.
Còn về cái gì quét dọn vệ sinh, nấu cơm, xin lỗi, tùy tâm trạng mà làm.
Địch Mẫn thấy Lưu Văn không nhúc nhích, tâm trạng đương nhiên là các loại khó chịu, nói gần nói xa các loại ghét bỏ cùng khinh bỉ, ý tứ là con gái về nhà ăn chùa uống chùa, mà cả ngày cần người hầu hạ.
Lưu Văn lập tức thấy buồn cười, tựa vào cửa, đối với Địch Mẫn vừa nấu cơm vừa cằn nhằn, "Con sao lại ăn chùa uống chùa."
"Con gái của má bốn người hồi năm trước về, mà có mang gì đi, cũng không cho má đồng nào, thế mới là ăn chùa uống chùa."
"Mà con lại nghe thím nói, nó thì cơm tới há miệng."
"Con ít nhất khi về còn mang không ít hải sản mà."
"Con cũng mang một chiếc áo khoác lông dê cho má cùng ba con."
"Con còn mua cho hai đứa cháu trai cháu gái mỗi đứa một cái áo len."
"Con nghĩ chả lẽ đây không phải con mua đồ sao?"
"Kết quả không ngờ trong miệng má lão nhân gia, con lại trở về ăn chùa uống chùa."
"Xem ra muốn để má không còn ghét bỏ, yêu cầu cao thật."
"Thật là về nhà một lần, quá khó khăn."
Lưu Văn chẳng thèm quan tâm hành vi vả mặt thế này, Địch Mẫn sẽ tức giận ra sao.
Hừ, khi mặc quần áo mới thì vui vẻ, cười toe toét cả miệng, kết quả quay đầu liền không thừa nhận, đây đúng là thả bát là mắng người mà.
"Về nhà một chuyến, thật không dễ dàng, con ở nông thôn làm thanh niên trí thức bao năm trời mới tiết kiệm được tiền, còn có tiền sinh hoạt đọc sách một năm tiết kiệm lại, về nhà lần này đều tiêu hết, còn mượn thêm chút tiền nữa."
"Vì cái gì không phải là mua quà cho mọi người sao, kết quả vẫn vậy." Lưu Văn thở dài một tiếng, "Thật là về nhà một lần không dễ dàng chút nào."
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận