Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối

Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối - Chương 308: Đại ca là văn đàn đại lão 12 (length: 8468)

Lưu Hoành Tuấn thấy lão nhị còn ở đó dõng dạc nói chuyện, thật sự rất muốn cho hắn một bạt tai, cái tên này rốt cuộc còn nhớ đến ý tưởng trước đó của bọn họ không.
Lưu Trạch Minh thấy Lưu Hoành Tuấn mặt đỏ bừng vì tức giận, trong lòng lại vui vẻ, "Đúng vậy, nhị bá, cháu cũng nghĩ như vậy."
"Bọn họ nếu trong lòng có e ngại, thì tuyệt đối sẽ không như thế, nhưng bọn họ chính là không có e ngại."
"Hiện tại là chúng ta phát hiện ra một vài vấn đề, còn có một ít vấn đề, chúng ta không phát hiện ra, một thời gian nữa, bọn họ lại trở lại như cũ, ta lại ở Thân thành, làm sao có thể chạy về kịp."
"Về phần đại bá nói, bọn họ sẽ chiếu cố chúng ta một hai, nhưng các người cũng bận rộn, ngày thường còn phải đi giao thiệp, trong nhà còn nhiều việc phải xử lý, thật sự là bận không xuể."
"Còn nữa là, chỗ này dù sao cũng là nơi cha mẹ họ mất, ở lại đây, sẽ lại nhớ đến hai người họ, không có lợi cho mọi người bước ra ngoài."
"Hơn nữa Tiểu Cử cũng nói, sau khi cha mẹ qua đời, bạn học ở trường thường nói những lời âm dương quái khí, lâu dần, chúng nó thật sự không muốn đến trường đi học nữa."
Vừa nãy Tiểu Cử nhỏ giọng nói chuyện Lưu Văn hôm nay ép buộc bà thím của đại bá chuyện, nhỏ nhẹ nói ra, Lưu Trạch Minh nhân tiện nhắc đến.
Cái loại người thân thích buồn nôn này, nếu như không có vợ chồng Lưu Hoành Tuấn ở sau lưng mách bảo và chỗ dựa, đối phương sao có thể làm vậy.
Lưu Văn tuy hôm nay đã chèn ép đối phương đôi chút, nhưng chỉ như vậy thôi thì sao đủ?
Lưu Trạch Minh biết bà thím đại bá là người hay ghen, mà Lưu Hoành Tuấn là kẻ trăng hoa, trong nhà đã có mấy phòng di thái thái, ở bên ngoài còn có người, nếu không phải con cọp cái trong nhà không đồng ý, dự tính có thể rước về thêm nhiều di thái thái hơn.
Điều Lưu Trạch Minh cần làm là làm cho vợ chồng Lưu Hoành Tuấn gây gổ, đến lúc đó Lưu Hoành Tuấn nổi giận, không quan tâm mà cưới thêm mấy phòng di thái thái về nhà, chẳng phải sẽ làm cho bà thím đại bá tức chết hay sao.
Quan trọng hơn là, số người được rước về càng nhiều, tiêu xài lại càng lớn, Lưu Trạch Minh sẽ không bạc đãi người của mình, dù sao mặc kệ những người khác sống thế nào, đãi ngộ của hắn sẽ không thay đổi.
Nhưng những người còn lại sẽ vui vẻ sao? Chưa nói đến mỗi tháng chi tiêu của bà thím đại bá và cả thu nhập hàng tháng, riêng khoản chênh lệch ở giữa, cũng đủ làm bà ta tức chết rồi.
Đừng nói là không có tiền tiêu, Lưu Hoành Tuấn sẽ bán gia sản lấy tiền, mà điều này trong mắt bà thím đại bá, đây chính là cướp tiền của bà và con cháu bà, làm sao bà ta không ầm ĩ cho được.
Bà ta làm ầm ĩ, truyền đến tai đám di thái thái kia, bọn họ sẽ không hoảng sợ sao, mấy cô nương như hoa như ngọc bằng lòng ở cùng lão già gần năm mươi như Lưu Hoành Tuấn, là vì yêu thích hắn sao?
Chắc chắn là vì tiền của hắn mà thôi, nếu lão già này mà không có tiền, thử hỏi đám người kia có còn đi theo hắn không?
Biết hắn toàn bán gia sản lấy tiền, những người đó sẽ không hoảng sợ sao? Sẽ không vì bản thân và con cái mà tính toán sao?
Một khi bọn họ mỗi người đều tự cân nhắc, sẽ chỉ càng chọc giận bà thím đại bá, bởi vì trong lòng bà ta, tài sản của đại phòng đều phải thuộc về bà và con cái bà.
Đến lúc đó nhà Lưu Hoành Tuấn không biết sẽ ầm ĩ đến thế nào, cho dù là bà thím đại bá cường thế, cũng không chu đáo hết được, sự tình của đại phòng còn chưa giải quyết được, làm sao có thể lo được cho tam phòng này?
Lưu Trạch Minh cũng không dám để bọn họ chiếu cố một hai, có khi sẽ chăm sóc anh chị em nhà mình thành cái dạng gì cũng không biết.
Nói tóm lại dù Lưu Hoành Tuấn có nói gì đi nữa, Lưu Trạch Minh vẫn kiên trì muốn đưa Lưu San và bọn họ đi cùng.
"Ta trước đây đã nói với ông nội rồi, ông cũng đồng ý." Lưu Trạch Minh nói rất đơn giản một câu.
Cái gì? Đã nói với lão gia tử rồi sao? Lưu Hoành Tuấn kinh ngạc, hắn mỗi ngày đều gặp lão gia tử, sao không hề nghe ông ấy nhắc đến.
Điều này khiến Lưu Hoành Tuấn rất không vui, "Sao không nghe lão gia tử nói gì cả."
Chuyện này à, Lưu Trạch Minh liền mặc kệ, dù sao Lưu Hoành Tuấn cũng sẽ không cãi nhau với lão gia tử.
"Đại bá, hôm nay con đi tụ họp với bạn, nghe cậu ta nhắc đến, nói đại đường ca hình như đến sòng bạc của Phùng lão tam chơi, hình như thua không ít tiền."
Lưu Trạch Minh biết đại đường ca luôn là người thích đánh bạc, chỉ là trước kia đều là những kẻ nịnh bợ đại bá, nên hắn toàn thắng nhiều thua ít, làm hắn cho rằng kỹ năng đánh bài của mình rất tốt.
Ngày thường trong nhà tụ tập, hắn cũng rất thích rủ người đến đánh mạt chược, vì hắn là cháu đích tôn, luôn luôn rất bá đạo, nếu ai thắng hắn thì các loại nói móc, nếu vẫn không đổi thì trực tiếp động tay động chân.
Bất đắc dĩ mọi người chỉ có thể nhường nhịn hắn, như thế lại làm hắn càng ngày càng lấc cấc, vì trình độ đánh bài của hắn quá kém.
Vốn dĩ Lưu Trạch Minh còn đang suy nghĩ, có phải nên tìm người đưa hắn vào kết cục chết chóc đánh bạc, nhưng chưa chờ hắn hành động, liền phát hiện đã có người ra tay.
Lưu Trạch Minh tìm hiểu qua một chút, liền biết vị đại đường ca này ở bên ngoài quá khoe khoang, vì một cô đào hát mà đắc tội với người có bối cảnh lớn hơn.
Đối phương có ý muốn ra tay, nhưng phát hiện người nhà họ Lưu đông, thêm nữa người này là cháu đích tôn nhà họ Lưu, lo lắng nếu ra tay xong mà bị phát hiện, nhà họ Lưu sẽ đến trả thù, thì một kẻ không phải nhân viên cốt cán gia tộc như hắn sẽ bị gia tộc đẩy ra chịu trận.
Nhưng vị này cũng là người được người khác tâng bốc mà lớn lên, sao có thể nhịn xuống cục tức này, nghe nói cháu đích tôn nhà họ Lưu thích tìm người đánh bài, tìm đến Phùng lão tam, bàn bạc với hắn chuyện này.
Làm cái sòng bạc để gài bẫy những công tử con nhà giàu, công tử nhị đại tam đại có chút quyền thế, Phùng lão tam không có chút áp lực nào, người có thể mở sòng bạc ở kinh thành, sao có thể không có hậu trường.
Phùng lão tam cũng biết nhà họ Lưu có tiền mà, biết có một con mồi lớn như vậy, sao lại không bằng lòng.
Mới đầu khiến đại công tử nhà họ Lưu thắng không ít tiền, làm hắn vui vẻ ra mặt, số tiền mà những tùy tùng có bối cảnh không khác gì người nhà đều thua không sai biệt lắm, đại công tử nhà họ Lưu đương nhiên mong có thể khai phá thêm chiến trường kiếm tiền mới.
Qua lại mấy lần, đại công tử nhà họ Lưu từ việc kiếm được tiền lúc ban đầu đến sau này có thắng có thua, đến hiện tại trực tiếp là chín thua một thắng, hơn nữa số tiền đưa ra toàn là tiền lớn, số tiền thắng lại chỉ là tiền lẻ.
Phùng lão tam biết kẻ này tiền vốn dày, đương nhiên tiếp tục lôi kéo hắn chơi, nghĩ đợi thiếu tiền nợ cờ bạc nhiều rồi, sẽ đến đòi nợ.
Cái gì, Lưu Hoành Tuấn không giúp trưởng tử trả nợ? Phùng lão tam thật sự không lo lắng, chỗ dựa của hắn chắc chắn có thể nghiền ép Lưu Hoành Tuấn, không tin hắn không trả tiền.
Cái gì, lão đại vậy mà đến bên Phùng lão tam đánh bạc? Lưu Hoành Tuấn trợn tròn mắt, hắn đương nhiên biết Phùng lão tam này, tuy không ưa được tên này, cảm thấy là kẻ lưu manh, nhưng không chịu nổi hắn có hậu thuẫn, không phải kẻ mà hắn có thể trêu vào.
Kết quả không ngờ người nhà mình ngu xuẩn, lại còn đến sòng bạc của Phùng lão tam đánh bạc, coi hắn là thần bài sao?
Lưu Hoành Tuấn tức giận không biết nói sao, tuy không biết đã nợ Phùng lão tam bao nhiêu tiền, nhưng nghĩ cũng biết, người mà Phùng lão tam để mắt tới, có thể dễ dàng buông tha sao?
Lưu Hoành Vĩ cũng tròn mắt kinh ngạc, hắn tuy cũng thích đánh bài, nhưng đều là cùng người quen chơi đùa, còn về đến chỗ Phùng lão tam chơi, đúng là lão thọ tinh chán sống.
"Đại ca, anh đi hỏi đại chất nhi đi, nếu thật sự như vậy, vậy thì có chuyện lớn." Lưu Hoành Vĩ cũng muốn mau về nghe ngóng tình hình.
Muốn biết đại chất nhi rốt cuộc thiếu bao nhiêu tiền, nếu như là con số làm người kinh hãi, hắn muốn cân nhắc, khoảng thời gian này có phải nên tránh xa nhà Lưu Hoành Tuấn một chút.
Hắn liên kết với lão đại là để gặm một miếng thịt lớn từ tam phòng, chứ không phải để lão đại gặm mình.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận