Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối

Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối - Chương 457: Độc thân nhà nữ nhi 12 (length: 8352)

Có ly hôn hay không? Lưu Dược suy nghĩ hồi lâu, về đến nhà tuy cũng chỉ là thiếu mấy cái chăn, nhưng hắn biết, có một số việc đã khác biệt rất lớn.
"Ly hôn?"
"Không ly hôn?" Lưu Dược nằm trên giường, vẫn luôn không quyết được ý.
Thật sự khó đưa ra lựa chọn, hắn chẳng qua không lo lắng ly hôn với Đổng Tư Dao, sẽ không có phụ nữ, chút lòng tin này hắn vẫn có.
Chỉ lo lắng có duy trì được tiêu chuẩn sinh hoạt hiện tại không, nhẹ nhàng thở dài.
"Nhưng mà mụ nói cũng đúng, dù có đi cầu nàng đừng ly hôn, cũng sẽ không còn được như trước đây, muốn bao nhiêu tiền, nàng đều cho."
Nằm trên giường suy nghĩ lung tung Lưu Dược, quên cả giờ cơm, mà những người còn lại trong nhà họ Lưu cũng đều đã về đến nhà nhưng không ai nghĩ đến chuyện thông báo giờ cơm.
Lưu Hạo tuy là tan tầm về nhà nhưng vừa vào cửa, nhìn hai bên, phát hiện không có Lưu Dược.
"Mụ, Tiểu Dược không ở nhà?" Lưu Hạo nghĩ đến tin tức hôm nay nhận được, có thể nói là bất an đủ kiểu.
"Trên lầu." Diệp Hồng vì mệt, thêm vào tin tức chấn động của Lưu Dược, làm trễ bữa tối của nàng.
Nhìn thấy bóng dáng Khương Địch, "Lão đại gia, ngươi xuống làm cơm."
"Ta hôm nay trông con một ngày ta cũng mệt muốn chết."
Khương Địch nghe nói bảo cô ta nấu cơm, lập tức không vui, "Mụ, hôm nay con cũng bận cả ngày, mụ bảo Tiểu muội xuống nấu cơm đi."
Trông con mệt muốn chết nhưng có phải cô ta trông đâu mà lại không cho Lưu Lỵ nấu cơm.
Khương Địch chẳng quan tâm Diệp Hồng có tức không "Con lên xem Tiểu Bân làm bài tập xong chưa."
Khương Địch xách túi rồi về nhà, Diệp Hồng thấy vậy không để ý ngược lại trực tiếp đến tìm con dâu cả, cũng là tức không nhẹ.
Lưu Lỵ không ngờ lại bảo cô ta nấu cơm, điều này làm cô ta không vui "Mụ, hôm nay con tính số liệu cả ngày."
"Con cũng mệt lắm."
"Thường không phải con nấu cơm sao, con làm đi."
"Con giúp trông con cho." Lưu Lỵ ra ý Vương Đào cùng nhau chăm Vương Triết.
Còn về Lưu Giai Giai? Thì tiện thể trông hộ thôi, nếu không chờ Triệu Mẫn về thấy không ai trông con gái, nhất định sẽ làm ầm lên.
Thôi được, giúp trông con cũng được, dù sao trông trẻ cũng không dễ.
Diệp Hồng nghĩ nhà có bốn người lớn, chẳng lẽ trông không nổi hai đứa trẻ, hơn nữa giờ cũng muộn, không nhanh nấu cơm, đợi vợ chồng Lưu Đống về lại om sòm lên.
Diệp Hồng đang chạy đua thời gian, muốn làm nhanh bữa tối, nhưng vừa bỏ thức ăn vào nồi, còn chưa xào được mấy lần đã nghe tiếng khóc của Lưu Giai Giai.
"Lưu Lỵ con dỗ Giai Giai cho tử tế." Chốc nữa Triệu Mẫn về thấy con khóc, mặt nhất định sẽ xụ xuống.
Lưu Lỵ không ngờ vừa mới nghe Lưu Cường kể chuyện nhà hôm nay xảy ra, chỉ không chú ý một lát mà Lưu Giai Giai đã khóc thét lên.
Chứng kiến Lưu Giai Giai khóc rống Lưu Lỵ có thể nói là đau đầu đủ kiểu, dùng hết mọi cách để dỗ Lưu Giai Giai, nhưng mà cô bé càng khóc càng lớn tiếng.
Lưu Lỵ dù làm mẹ nhưng thật sự không có nhiều kinh nghiệm trông con, đều là Diệp Hồng hỗ trợ trông, cô chỉ lo chơi với con.
Giờ bảo cô dỗ Lưu Giai Giai, cô thật không biết phải làm sao, cuống tay dỗ một hồi, cô chỉ có thể lớn tiếng hét "Mụ ơi, con không dỗ Giai Giai nín được."
"Mụ tới đi." Lưu Lỵ chỉ có thể để Diệp Hồng ra tay.
Diệp Hồng biết làm sao giờ chỉ có thể dỗ Lưu Giai Giai cho nhanh, nếu không chờ Triệu Mẫn nghe thấy, mọi người đều không yên.
Vội vàng luống cuống Diệp Hồng, quên cả thức ăn trên bếp, "Mấy đứa đúng là, mẹ còn trông được các con sao."
"Đúng rồi, sau này các con đều phải nộp tiền sinh hoạt." Diệp Hồng dù có hơi bất công với mấy đứa con, nhưng vẫn nghĩ cho bản thân mình.
Dù giờ có chút tiền trong tay, nhưng bà không nỡ tiêu, bà lo, một khi về già, tay không có tiền, ai sẽ quan tâm đến bà.
Cái gì? Vốn đã nhức đầu vì nghe thấy tiếng con khóc, Lưu Lỵ còn nghe thấy lại còn bảo bọn họ nộp tiền sinh hoạt, đương nhiên là không đồng ý.
"Mụ, ý mụ là sao? Thế mà lại bảo con nộp tiền sinh hoạt."
"Mụ không nghĩ giờ trong tay tụi con có tiền sao?"
"Thật là phải chăng Tiểu Bân muốn xin vào trường tiểu học tốt ở ngoài học?" Lưu Lỵ biết chuyện Diệp Hồng làm như vậy, ngoài vợ chồng Lưu Hạo yêu cầu tiền, không có khả năng nào khác.
"Con không hiểu, trường học của nhà máy cơ khí không tốt sao, bao người còn mong cho con mình vào được trường đó."
"Nhưng chị dâu con nói đúng, dù trường của nhà máy không tệ, nhưng so với mấy trường bên ngoài, thì đúng là kém hơn nhiều."
"Mụ cũng không phải không biết thành tích học tập của Tiểu Bân tốt, nếu được vào trường tốt, sẽ được vào trường cấp hai tốt."
"Trường tiểu học nhà máy tuy không tệ nhưng cấp hai lại không tốt." Diệp Hồng cũng là suy nghĩ đến điểm này, thấy vẫn nên đổi trường.
Lưu Lỵ bĩu môi, "Thôi, con thừa nhận là trường cấp hai không tốt, nhưng chẳng lẽ không thể lúc đó lại tìm quan hệ sao?"
"Mụ, nghĩ xem chị dâu con định cho Tiểu Bân đi học trường tiểu học ở đâu, phải đi như thế nào?"
"Có phải đi xe buýt hay là đưa bằng xe đạp, mụ nghĩ xem anh chị con phải đi làm, có thể đưa Tiểu Bân đi học không?"
Lưu Lỵ dám khẳng định "Anh chị con chỉ muốn tìm trường tốt, còn đưa con đến trường như thế nào, họ sẽ không nghĩ."
"Hay là họ nghĩ đó là chuyện của bà, bố thì may ra giúp được một chút là cùng." Lưu Lỵ quá hiểu đàn ông nhà họ Lưu, đều chiều Diệp Hồng, đều là không thích làm việc nhà.
Lưu Lỵ chính là thấy nhiều quá nên khi chọn đàn ông, cô chọn Vương Đào, dù mọi người đều nói anh không có tiền, nhưng cô thích Vương Đào biết làm cô vui, biết làm việc nhà.
"Mỗi ngày đưa đón Tiểu Bân đi học về, còn cơm trưa phải giải quyết như thế nào, mụ có phải mang đến trường cho nó ăn, hay là mụ đến đón về."
"Mụ nghĩ đi. ." Lưu Lỵ khẳng định rằng, Diệp Hồng nghe được những phân tích này, nhất định không đồng ý cho Lưu Bân chuyển trường.
"Ý con là đợi đến khi Tiểu Bân lên cấp hai, vào trường tốt, khi đó nó cũng lớn rồi, có thể tự đạp xe đi học, mụ chẳng phải khỏe hơn sao."
Diệp Hồng nghĩ cũng đúng "Ừ nhỉ, trường tiểu học phụ thuộc giáo dục vẫn tốt, đợi đến cấp hai chuyển trường là được."
Diệp Hồng thấy vẫn là con gái tốt "Đúng là con gái vẫn tốt, là áo bông nhỏ tri kỷ của cha mẹ."
Với lời này, Lưu Lỵ nghe chút cho qua thôi, từ nhỏ cô đã biết, nếu xếp thứ bậc trong nhà, cô cũng chỉ hơn được Lưu Dược, căn bản không thể so được với Lưu Hạo.
Nhưng không sao cả cô không quan tâm, có thời gian để ý những chuyện này, chi bằng nghĩ cách kiếm nhiều tiền, chỉ có tiền trong tay, đó mới là kết quả tốt nhất.
Về phần Diệp Hồng không phải cha mẹ của con trai họ, dù sao thì họ có ba con trai, cô là con gái gả đi rồi, chẳng nhận được của hồi môn của nhà mẹ đẻ, bằng cái gì mà cô chăm sóc người già.
Diệp Hồng không biết suy nghĩ của Lưu Lỵ, nếu mà biết, nhất định tức đến chết, lúc này bà thấy cảm động vẫn là con gái hiểu chuyện.
Đột nhiên, bà ngửi thấy mùi khét "Ấy, đồ ăn cháy rồi." Không màng dỗ Lưu Giai Giai đang khóc ré lên, trực tiếp ném cô bé vào tay Lưu Cường.
Buổi trưa con khóc không phải anh dỗ đó sao?
Lưu Cường cùng con trai cả Lưu Hạo bàn chuyện Đổng Tư Dao đòi ly hôn, còn chưa bàn ra được kết quả, thì cái đứa thích khóc nhè Lưu Giai Giai đã bắt ông trông nom, làm ông tức.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận