Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối

Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối - Chương 515: Độc thân nhà nữ nhi 70 (length: 8390)

"Còn nữa, ta muốn nói là." Đổng Tư Dao đã thấy một người phụ nữ chạy tới nơi này, xem dáng người cùng dáng chạy bộ, chắc là Lưu Lỵ.
"Chớ nói nhà là ba má ta mua, cho dù là ta mua, đây cũng không phải là lý do để các ngươi không trả tiền."
"Cả nhà họ Lưu đều là sinh viên đại học, chẳng lẽ không hiểu đạo lý, thiếu nợ thì trả tiền sao?"
"Chỉ vì ta có tiền, liền không thể tìm các ngươi đòi tiền sao?"
"Thật là nói vậy, về sau ai dám cho mượn tiền, đến lúc đó nói một câu, các ngươi có tiền, sao dám đòi tiền chúng ta?"
"Dựa theo cái logic này, đằng nào các ngươi đi làm cũng chỉ là vì có cơm ăn, có quần áo mặc, nhà máy làm gì trả lương cho các ngươi."
"Trực tiếp ba bữa ăn ở nhà ăn, mỗi ngày mặc quần áo làm việc là xong, không cần thiết phải phát lương."
"Thật là buồn cười."
"Luận về vô liêm sỉ, thật không ai sánh được nhà các ngươi, để không trả tiền, đủ kiểu săm soi hành động của ta."
"Thôi, nói với các ngươi làm gì." Đổng Tư Dao thu tiền lại.
"Ta biết nhà họ Lưu nhất giỏi tuyên truyền, nhất định nói ta vì giàu không nhân, nói ta quá đáng, rõ ràng có tiền, còn ép các ngươi trả tiền."
"Sao các ngươi không nói cả nhà trông cậy vào ta kiếm tiền sống qua ngày?"
"Không phải nói nhà họ Lưu tương thân tương ái một nhà, dù là cưới vợ gả chồng, đều ăn chung một chỗ, sao bây giờ không ai ăn cơm chung, trực tiếp chia nhà?"
"Cũng chẳng ai giúp trông trẻ, ta nhớ hình như Lưu phu nhân từng nói với mọi người, thân là bà nội, có thể làm là hậu thuẫn cho bọn trẻ, để chúng không lo không ai trông, về nhà là có cơm nóng ăn."
"Không phải bọn họ có lương hưu sao, sao ta vừa ly hôn, bàn ăn lớn đã biến mất, con nít cũng chẳng ai trông?"
"Thật là, lời nói, đúng là không thể nói quá chắc chắn, không khéo, dễ bị vả mặt."
"Thật ra mỗi lần ăn cơm, ta đều nhớ bữa cơm tối của nhà họ Lưu, mọi người tụ họp một chỗ, kể chuyện xảy ra ở công ty, náo nhiệt thật là náo nhiệt."
"Náo nhiệt kia, hàng xóm ai cũng ngưỡng mộ."
"Thôi, không nói, dù sao nhị lão có ý tưởng của họ, nói thật, mỗi tháng thu nhập của họ cộng với tiền sinh hoạt các ngươi đưa, cũng sống ổn mà." Đổng Tư Dao khó hiểu nói.
Nàng biết quyết định chia nhà là vợ chồng Lưu Cường đưa ra, Lưu Hạo bọn họ đều không đồng ý, dù sao về ăn cơm sẵn, vẫn hơn tự tổ chức bữa cơm tập thể.
Chỉ là trước kia bọn họ không đưa tiền sinh hoạt, bây giờ có lẽ phải đưa tiền, nhưng đưa thì sao, "Nhị lão có lẽ nghĩ, cả đời người là vì con cháu."
Mấy người gác cổng, luôn có người không ưa nhà họ Lưu, nhất là Diệp Hồng, ỷ có tiền trong nhà, con cái có tương lai, không ít lần đắc ý ở khu dân cư.
"Đúng đó, Lưu Hạo, mẹ ngươi trước kia từng nói, dù con cái kết hôn, đều phải làm hậu cần cho chúng nó, sao giờ lại chia nhà."
"Đúng vậy, dù ông thần tài trong nhà không ở đây, cũng không sao, họ có không ít tiền hưu, các ngươi đưa ít tiền sinh hoạt, không phải vẫn như trước sao."
Lưu Văn không ngờ Đổng Tư Dao nói một tràng như vậy, lại có người hùa theo.
Phải biết trước đây không phải như vậy, dù có người thấy ngứa mắt Diệp Hồng khoe khoang, đều nhịn, kết quả giờ lại đổi khác, vừa muốn châm chọc là châm chọc ngay.
Xem ra, nhà họ Lưu giờ khó sống rồi, mà còn không gọi Lưu khoa trưởng nữa, mà gọi thẳng Lưu Hạo, điều này nói lên cái gì?
Nói rõ Lưu Hạo không chỉ không thăng chức, còn có thể đã mất cả chức phó khoa trưởng.
Trời ơi, Lưu Văn há hốc mồm, phải biết lần này là Lưu Cường cùng lão Khương sắp về hưu của nhà máy đẩy hắn lên đó chứ.
Nếu lần này không lên được, Lưu Văn vui thầm, tiền đồ của Lưu Hạo coi như xong rồi.
"Ngươi không phải phó khoa trưởng à." Đổng Tư Dao kinh ngạc hỏi.
Lưu Hạo không nghĩ mấy lời của gác cổng lại khiến Đổng Tư Dao biết chuyện này.
Dù chuyện hắn bị giáng chức nhiều người đã biết, nhưng hắn thật không muốn cho Đổng Tư Dao biết, cảm thấy nàng chắc chắn sẽ cười nhạo.
Lưu Hạo im lặng, còn gác cổng thì mặc kệ nhiều vậy, "Đúng, giờ anh ta không còn là phó khoa trưởng nữa."
Đổng Tư Dao ồ lên một tiếng, "Không sao, má ngươi chẳng luôn nói, ngươi là sinh viên đại học, ngươi có năng lực, nếu ngươi không thăng chức, ai còn thăng chức được?"
"Lần này không phải lỗi của ngươi, là lỗi của lãnh đạo."
"Lỡ mất lần này, không sao, còn lần sau."
"Ngươi là có bằng đại học, ngươi có năng lực." Đổng Tư Dao thành khẩn nói.
Nhìn Đổng Tư Dao vẻ mặt thành khẩn, Lưu Hạo cứ cảm thấy có vấn đề, nhưng trong lòng hắn bất mãn, cũng chỉ đành nhịn.
Lưu Lỵ chạy đến, vừa định lên tiếng, lại nghe thấy gác cổng nói mấy lời Diệp Hồng trước kia từng nói, cùng Đổng Tư Dao nói, nhà họ Lưu nên giống trước kia, cả nhà cùng nhau ăn cơm.
Lưu Lỵ rất tán đồng chuyện này, dù Đổng Tư Dao không đưa tiền, nhưng Lưu Cường họ có lương hưu, họ lại đưa ít tiền sinh hoạt, chẳng lẽ không thể ăn chung như trước kia sao?
Đổng Tư Dao thấy Lưu Lỵ nghe say sưa, "Đúng, Lưu Lỵ, ngươi đến rồi, tiền đâu?"
"Ta không có tiền." Lưu Lỵ nhớ ra chuyện chính, "Ngươi không phải có tiền sao, ngươi không phải mới mua nhà sao, sao còn nhìn chằm chằm người nghèo như ta."
Đổng Tư Dao buồn cười, "Ngươi không có tiền phải không, được, ta biết rồi."
Vừa rồi đã nói một hồi, không muốn nói thêm, mà thời gian cũng không còn sớm, "Tiểu Văn, chúng ta về thôi."
"Được." Lưu Văn biết Đổng Tư Dao chỉ là không vừa mắt Lưu Lỵ, dù Khương Địch với Triệu Mẫn không mấy nhiệt tình với Đổng Tư Dao, nhưng ít nhất cũng còn hơn Lưu Lỵ.
Nhiều chuyện đều là do ả châm ngòi, vốn Diệp Hồng chưa quá đáng như vậy, kết quả vì Lưu Lỵ mà Diệp Hồng càng ghét Đổng Tư Dao hơn.
Lưu Lỵ tưởng Đổng Tư Dao sẽ nói gì đó, ai ngờ lại bỏ đi, ngớ người ra.
"Anh trai, anh trả tiền chưa?" Thôi cứ hỏi Lưu Hạo cái đã.
Lưu Hạo ừ một tiếng, "Nếu không trả tiền, ta ra đây làm gì?"
"Hả, anh trả tiền làm gì, cô ta đâu có thiếu tiền, cô ta mới mua nhà xong đó."
Lưu Hạo không muốn quan tâm Lưu Lỵ, nhưng ở đây, hắn không thể không quan tâm, "Ta mới hỏi rồi, nhà thì có mua, nhưng là ba mẹ cô ta mua, là lấy tiền tiết kiệm từ ngân hàng ra."
"Hơn nữa nhà chỉ có bốn nghìn thôi."
"Ngươi nói không trả tiền, lấy cái đó làm lý do à."
"Mà cho dù nhà là Đổng Tư Dao mua, thì sao, lẽ nào ngươi định không trả tiền?"
"Em gái à, đừng nói là không có tiền, em còn có cửa hàng, lẽ nào cửa hàng không phải tiền?"
Lưu Hạo nghĩ một chút, "À, vừa rồi Đổng Tư Dao nhờ anh nói với em, em biết nhà mẹ đẻ cô ta ở đâu, em nhớ mà ra trả tiền, còn tòa án sáng mai 8 giờ đi làm."
Ý gì? Lưu Lỵ trợn tròn mắt, sao tự dưng nói tới chuyện này, khoan đã, "Nàng, nàng không lẽ định kiện thật đó?"
"Chuyện đó thì em cứ cho là nàng gạt em, nếu em muốn trả tiền thì trả, không muốn trả thì thôi."
"Dù sao tiền là của em." Lưu Hạo dù gì cũng đã trả tiền, "Anh trả rồi, đừng nghĩ cô ta có kiện hay không."
"Anh thấy em có thể thử." Lưu Hạo biết ép cô ta trả, nhất định sẽ sinh sự không trả, không bằng đổi cách.
Thử xem? Hừ, đúng là anh ruột, xem cách ăn nói làm việc xem, không phải ghê tởm bình thường.
Lưu Lỵ hậm hực trừng mắt liếc hắn, "Mấy người có tiền, em thật không hiểu, không trả tiền thì làm sao."
"Em không muốn nhận giấy của tòa, em không dám cược." Lưu Hạo hừ lạnh một tiếng, rồi đi thẳng về văn phòng.
(hết chương này)..
Bạn cần đăng nhập để bình luận