Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối

Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối - Chương 476: Độc thân nhà nữ nhi 31 (length: 8731)

Diệp Hồng hôm nay tâm tình không được tốt lắm, hoặc giả nói từ khi đi cùng Đổng Tư Dao trở về, tâm tình của nàng đã rất tệ.
Nàng thật không biết phải nói chuyện này với Lưu Hạo như thế nào, nếu có thể, nàng rất muốn quay ngược thời gian, nàng đã không đi tìm Đổng Tư Dao, thì đã không có chuyện này xảy ra.
Nhưng bây giờ nàng không thể không nói, nhỡ đâu Đổng Tư Dao thật sự đến đơn vị của Lưu Hạo, tìm lãnh đạo của họ thì Lưu gia coi như mất hết mặt mũi.
Mặc dù so với Lưu Giai Giai thì Vương Triết là người hiểu chuyện, nhưng nếu để Lưu Cường chọn thì hắn thật không muốn chăm sóc con cái.
Thấy Diệp Hồng về nhà, vừa định hỏi sao không về sớm hơn một chút, nhưng thấy vẻ mặt không vui của nàng, hắn hỏi: "Sao thế?"
Diệp Hồng nhỏ giọng nói về lời của Đổng Tư Dao, "Ngươi nói xem?"
Lưu Cường im lặng, "Ngươi hỏi ta thì ta biết làm thế nào bây giờ?"
"Ta thấy ngươi ấy mà, đúng là một kẻ đại ngốc, suốt ngày bảo người này ngốc, người kia đần, ta thấy ngươi mới là kẻ ngốc nhất."
"Việc nhỏ đơn giản như vậy mà ngươi cũng không giải quyết được, đúng là đồ ngốc." Lưu Cường biết chuyện này mà nói với Lưu Hạo thì chắc chắn sẽ gây bất mãn cho họ.
Lưu Cường cũng không muốn làm người xấu này, "Chuyện này là do ngươi làm không tốt, tự ngươi nói với Lưu Hạo đi."
"Ta..." Diệp Hồng biết cơ bản thì đều là nàng phải nói với Lưu Hạo, nhưng thấy Lưu Cường thái độ dửng dưng như vậy, Diệp Hồng vẫn không khỏi buồn lòng.
"Thôi, đi nấu cơm đi." Lưu Cường không muốn nhìn vẻ mặt u ám của Diệp Hồng.
"Ta ra ngoài đi dạo chút." Nói xong cũng không đợi Diệp Hồng muốn làm gì, có phải nấu cơm hay phải trông hai đứa trẻ, bây giờ hắn chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Diệp Hồng nhìn Lưu Cường bỏ đi như vậy, nước mắt không kìm được mà rơi.
Diệp Hồng hít một hơi thật sâu, nàng thật rất muốn mắng người, nhưng nghĩ lại thôi, mắng thì sao chứ, người nên đi thì vẫn cứ đi, ngược lại còn làm hai đứa trẻ khóc, đến lúc đó khổ vẫn chỉ có mình nàng.
Diệp Hồng dỗ hai đứa trẻ xong thì bắt đầu chuẩn bị bữa trưa.
Không có điều kiện ăn ngon thì Diệp Hồng cũng rất thẳng thắn, trực tiếp rửa ít rau, sau đó làm một bát mì rau.
Nấu xong bữa trưa cũng không đợi Lưu Cường, ăn xong một bát rồi bắt đầu đút cho hai đứa trẻ ăn.
Lưu Cường ra ngoài xem người ta đánh cờ hai ván, tính ra thời gian, thấy chắc là đã làm xong bữa trưa thì chậm rãi đi về nhà.
Kết quả đợi khi về đến nhà, mới phát hiện Diệp Hồng đã ăn xong với hai đứa trẻ rồi và đang nằm nghỉ trên giường, làm hắn bực mình, cảm thấy không xem hắn, vị nhất gia chi chủ này ra gì.
Lưu Cường cố nén giận, đi vào bếp, tìm một vòng thì thấy bữa trưa hôm nay lại là mì rau, hắn càng tức.
Hắn xông vào phòng ngủ, "Chuyện gì thế, chẳng phải ngươi biết ta không thích ăn mì sao?"
Diệp Hồng đang mơ màng buồn ngủ, bị Lưu Cường đánh thức, "Ngươi ra ngoài đi, một mình ta không thể vừa trông con vừa làm món ngon."
"Với cả tình hình trong nhà ngươi cũng biết, muốn ăn ngon thì tự mình đi kiếm tiền."
"Nếu như không muốn kiếm tiền thì im miệng."
"Còn nữa, cơm nước như thế này sau này sẽ là chuyện bình thường thôi." Diệp Hồng gạt tay Lưu Cường ra.
"Nếu như đánh thức hai đứa trẻ thì tự ngươi đi dỗ." Diệp Hồng trực tiếp nằm xuống nghỉ ngơi, không muốn phản ứng thêm ý kiến nào của Lưu Cường nữa.
Lưu Cường hung hăng nhìn Diệp Hồng một hồi, mới bất đắc dĩ đi vào bếp ăn cơm, dù là không thích ăn mì nhưng hắn biết ngoài cái đó ra thì cũng không có gì khác.
Khương Địch bực tức trở về, thấy hai vợ chồng già không ai thèm để ý ai, nhưng nàng cũng không quan tâm.
Dù đã làm ông làm bà nhưng hai vợ chồng già nhà này thường xuyên cãi nhau, dù sao thì vài ngày sau tình cảm của họ cũng sẽ lại hòa thuận thôi, lâu dần thì mọi người cũng lười khuyên can họ, dù sao rồi cũng sẽ lại như thế.
"Mẹ, mẹ biết hôm nay con gặp ai không?" Khương Địch điều chỉnh lại cảm xúc, dù giận đến mấy cũng biết không thể nổi giận trước mặt họ.
Diệp Hồng bây giờ lười đoán những chuyện đó, bực mình nói, "Nói đi, không có thời gian mà đoán mấy chuyện đó."
Thái độ không vui của Diệp Hồng làm Khương Địch rất khó chịu, trong lòng không ngừng chửi rủa một trận, hừ, bây giờ cứ để cho nàng ta đắc chí đi, đợi đến khi bà ta già rồi, nhất định sẽ làm cho nàng ta hối hận.
Khương Địch nghĩ trong lòng là đợi Diệp Hồng về già thì sẽ dạy dỗ bà già này ra sao, miệng thì nói ra chuyện hôm nay đến hiệu sách gặp mẹ con Đổng Tư Dao.
Để có thể kích thích Diệp Hồng thì nàng ta đã thêm mắm dặm muối, chính là muốn cho Diệp Hồng đến lúc đó dạy dỗ Đổng Tư Dao một trận.
Nếu là trước kia thì chiêu này đương nhiên có hiệu quả, nhưng bây giờ thì Diệp Hồng không có ngốc, nghe ra ý tứ trong lời nói, chẳng phải là xem nàng như đồ thay thế hay sao.
"Sau này ít đi trêu chọc mẹ con họ, bây giờ Đổng Tư Dao đang muốn ly hôn." Thôi vậy, nàng ra tay cũng chẳng được cái gì tốt, sau này mấy chuyện này nàng cũng không muốn quản nữa.
Nên thế nào thì cứ như thế thôi, nàng cũng đã có tuổi rồi, không thể việc gì cũng lo được.
"À phải, lúc trước ngươi lấy bao nhiêu tiền của Đổng Tư Dao, ngươi tính đi, sau đó trả lại tiền cho người ta." Dù sớm hay muộn gì thì cũng phải nói, với cả bây giờ Khương Địch lại đang rơi vào tay bà ta, Diệp Hồng cũng không thèm để ý.
Cái gì? Khương Địch nhảy dựng lên, "Ý gì đây, ta dùng tiền gì của cô ta chứ?"
"Ta không có cái gì cả." Số tiền này tuyệt đối không thể đưa ra, hừ, xem nàng là dễ bắt nạt hả?
"Với cả cô ta cũng đâu có thiếu số tiền đó." Rõ ràng lại còn mua sách, còn mua cả máy ghi âm đắt tiền như thế, kết quả còn không tha cho nàng, đúng là keo kiệt hết sức.
"Có thiếu tiền hay không ta không biết, ta chỉ thông báo cho ngươi thôi."
"Cô ta nói cô ta có sổ sách, nếu ngươi không trả, cô ta sẽ không ngại đi nói chuyện với lãnh đạo của ngươi."
"Với cả thu nhập của hai vợ chồng ngươi bao nhiêu, tự ngươi biết rõ, ngươi tính toán xem ngươi đã tiêu bao nhiêu."
"Nếu không phải là dùng tiền của cô ta, thì là lúc ngươi dọn đồ đạc đã giở trò rồi."
"Nên làm thế nào, ta nghĩ ngươi phải biết chứ." Ý tứ nên truyền đạt, bà ta đã truyền đạt hết rồi, nên lựa chọn như thế nào thì không phải việc của bà ta.
Còn có thể như thế sao? Khương Địch không ngờ Đổng Tư Dao lại có thể tàn nhẫn như vậy, thật muốn nôn ra một ngụm máu già, nhưng vẫn phải cố nhịn xuống.
Vốn dĩ Diệp Hồng đã có chút bất mãn với nàng ta, nếu lại phun máu ra, làm bẩn đồ của bà ta thì không biết mặt bà ta sẽ khó coi đến mức nào nữa, mà lời nói thì cũng sẽ khó nghe hơn.
"Tiền này không thể thiếu được, ngươi xem có bao nhiêu tiền đi." Diệp Hồng cũng không quan tâm đến việc Đổng Tư Dao có ghi sổ hay không, muốn hỏi Lưu Dược, nhưng lại lo là nó căn bản không biết gì cả.
Khương Địch hít một hơi thật sâu, "Ta muốn biết, còn có ai nữa không?" Không thể chỉ nhắm vào một mình nàng ta chứ.
Nếu thật là như vậy thì chỉ có một khả năng thôi, là Diệp Hồng bắt nàng ta gánh tội thay.
"Ngoài ngươi ra còn có Triệu Mẫn, Lưu Lỵ." Diệp Hồng không lo cho Triệu Mẫn, nàng ta không có tiền thì còn nhà mẹ đẻ của nàng ta.
Diệp Hồng hiện giờ đang lo cho Lưu Lỵ, tay cô ta không có tiền, mỗi tháng đều phải đợi lãnh lương rồi sống qua ngày.
Đều có phần cả, nghe đến đây Khương Địch cũng không khỏi thở phào, không chỉ mình nàng ta là được rồi.
Lại quay đầu nhìn Diệp Hồng với vẻ mặt suy tư, trong lòng lại không vui, cảm thấy bà già bất công này không biết lại đang tính toán giúp đỡ ai đây.
Không xong rồi, hôm nay vừa mới tiêu tốn một món tiền lớn mua sách, bây giờ lại coi như phải trả tiền cho Đổng Tư Dao, thật là càng nghĩ càng bực bội.
Nàng đã nghĩ xong, cần thiết phải để Lưu Hạo ra mặt, các kiểu khóc lóc van xin, tóm lại, phải tìm mọi cách để lấy tiền từ hai ông bà già này.
Bọn họ không cho vợ chồng già bỏ tiền thì vợ chồng Lưu Đống với vợ chồng Lưu Lỵ có bỏ qua cho bọn họ không?
Với cả nàng cảm thấy đều là do Diệp Hồng sai, nếu như bà ta có bản lĩnh hơn một chút, có thể dỗ ngọt Đổng Tư Dao thì có thể có chuyện này xảy ra sao?
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận