Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối

Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối - Chương 300: Đại ca là văn đàn đại lão 4 (length: 8298)

Lưu San đợi đã lâu, đều không có chờ đến Lưu Trạch Minh trở về, nghĩ chẳng lẽ phát sinh chuyện gì, không phải sao lại không trở lại.
Một mình đến trước cửa Lưu Văn, phát hiện cửa sổ cùng cửa chính mở ra, mà trong phòng cũng chỉ có Lưu Văn cùng Lưu Trạch Minh, người trước còn đang thút thít.
Đây là cái gì tình huống? Lưu San sửng sốt, chẳng lẽ là Tiểu Văn không chăm chỉ đọc sách, bị Lưu Trạch Minh nhìn thấy, liền hung hăng dạy dỗ nàng sao?
Lưu San nhẹ nhàng đi tới cửa, muốn nghe xem rốt cuộc chuyện gì, nếu được, muốn gọi Lưu Trạch Minh lại.
Bọn họ nếu muốn dẫn Tiểu Văn Tiểu Cử đi, cũng không thể để cô bé này bị trêu chọc đến bực mình, nếu không để đại phòng biết, nhất định sẽ tìm cách không cho bọn họ đi.
Kết quả nàng mới vừa nghe được một chút, liền biết mình nghĩ sai rồi.
Lưu San tựa vào cây cột bên cạnh, nàng vẫn luôn cảm thấy Lưu Văn càng lớn, càng không nghe lời như hồi còn nhỏ, đối với anh chị ruột thịt của mình đều mang theo thái độ bài xích, thậm chí có thể nói là căm ghét, ngược lại đi thân cận với anh chị em họ bên đại bá nhị bá.
Điều này khiến Lưu San tức gần chết, trong mắt nàng, những cái gọi là anh chị em họ kia đều là người xấu, đều là người tính kế bọn họ, sao Lưu Văn lại cảm thấy bọn họ tốt?
Hiện tại nghe lời Lưu Văn nói xong, nàng đã hiểu, bởi vì ngoài việc có người bên tai nàng châm ngòi, còn có chính là những chỗ nàng và Lưu Trạch Minh không chú ý tới, làm đứa trẻ này nhạy cảm.
Lưu San hiện tại nghĩ lại bình thường một nhà sáu người ở chung, không thể không nói, nàng và Lưu Trạch Minh có quan hệ tốt nhất với cha mẹ, mà Lưu Văn thường xuyên cùng Lưu Trạch Cử chơi đùa.
Thỉnh thoảng bọn họ sẽ hỏi một hai câu, mới trả lời một hai, họ đã quen như vậy, nhưng lọt vào mắt Lưu Văn, đó lại là cha mẹ coi thường hai chị em họ.
Lưu San không khỏi nhắm mắt lại, xem ra trong lúc nàng cảm thấy Lưu Văn không phải một đứa em gái ngoan ngoãn hiểu chuyện, đứa em gái này cũng đâu cảm thấy nàng và Lưu Trạch Minh tốt.
Lưu Trạch Minh kỳ thật chú ý đến Lưu San, nhưng hắn không lên tiếng, hắn mở cửa sổ ra cũng là không muốn cho người khác nghe được.
Về phần Lưu San, nàng muốn nghe thì cứ nghe, cũng bớt việc hắn phải thuật lại, có vài lời, hắn có thể nói, nhưng luôn cảm thấy thiếu một chút gì đó.
Hắn có chắc chắn, Lưu San nghe được những điều này, nhất định sẽ có rất nhiều cảm xúc.
Lưu Trạch Minh rất nhanh liền không có thời gian để ý Lưu San, mà bây giờ hắn nghĩ là, muốn làm sao an ủi Lưu Văn.
"Đại ca, ta cũng không ngốc, ta biết, bọn họ thật ra là không muốn thấy chúng ta tốt."
"Bởi vì ông nội yêu thích ba ba, cũng yêu thích ca ca, bọn họ lo lắng ông nội sẽ chia càng nhiều gia sản cho chúng ta."
"Hiện tại cha mẹ không còn, mặc dù có ông nội ở đây, nhưng ông tuổi tác cao rồi, có thể bảo vệ chúng ta được bao lâu."
"Ca, anh mang em cùng Tiểu Cử và cả tỷ tỷ đi, em không muốn ăn nhờ ở đậu."
"Em không muốn giống Hiểu Lệ, ba ba cô ấy qua đời sau, cả nhà cô ấy dựa vào cậu để sinh sống, cô ấy nói học kỳ này kết thúc xong, cô ấy không được đi học nữa."
"Em trai cô ấy cũng không thể đi học, cô ấy phải ở nhà làm việc nhà, đủ thứ việc, em trai cô ấy phải ra ngoài học việc."
Sắc mặt Lưu Văn thay đổi khó xử, chẳng phải đây là cuộc sống mà nguyên chủ về sau trải qua sao?
"Ca, em không muốn như vậy, em có thể không đọc sách, muốn để Tiểu Cử được đọc sách."
"Em nhớ ba ba từng nói, ba bảo Tiểu Cử rất thông minh."
"Đại ca, chúng ta đi Thân Thành đi, em sẽ cố gắng làm việc, em lớn thêm chút nữa, em sẽ ra ngoài kiếm tiền, anh phải để Tiểu Cử được đọc sách."
Lưu Trạch Minh nghe được Lưu Văn lại nói như vậy, không khỏi cười khổ, "Tiểu Văn, em và Tiểu Cử đều là em trai em gái của anh, anh không có khả năng không cho các em đi học."
"Đến Thân Thành rồi, anh sẽ tìm trường cho các em, cả chị gái em cũng phải được đi học." Lưu Trạch Minh thật sự rất tức giận, hắn thật muốn hung hăng đánh những kẻ đó một trận.
Biết bọn họ ghen ghét hắn, có rất nhiều bất mãn với hắn, nếu vậy, cứ nhằm vào hắn mà tới, sao cứ phải đi dọa một đứa con gái nhỏ làm gì?
"Thật sao?" Lưu Văn hít hít mũi, "Anh không được gạt em."
Lưu Văn nghĩ một lúc, "Anh liền dùng chuyện không lấy được vợ để thề đi." Mặc dù nàng không tin cái gọi là thề thốt, nhưng không còn cách nào, hiện tại rất nhiều người tin mà, đương nhiên người da mặt dày, hoặc không cần mặt mũi thì không tính.
Lời của Lưu Văn làm Lưu Trạch Minh buồn cười, bất quá tiểu nha đầu đã nói vậy rồi, hắn có thể làm sao, đương nhiên là thuận ý tiểu nha đầu thôi.
"Được, anh thề." Lưu Trạch Minh nhịn cười, giơ tay lên, "Anh thề, nếu như anh không mang Lưu San, Lưu Văn và Lưu Trạch Cử đến Thân Thành học, vậy cả đời này anh không lấy được vợ."
"Được, anh phải nhớ kỹ." Lưu Văn ra hiệu lần này xem như đạt thành hiệp nghị.
Lưu Trạch Minh thấy Lưu Văn không còn nhìn chằm chằm vào chuyện hắn sẽ vứt bỏ Lưu Văn hai người, không khỏi thở phào, "Em yên tâm, anh cả đã nói với ông nội rồi, đợi em thi xong, có kết quả thi, cả nhà chúng ta sẽ có thể đi."
Hiện tại biến số lớn nhất, đã được giải quyết, căn bản không cần lo lắng Lưu Hoành Tuấn bọn họ sẽ gây chuyện.
Nhắc đến thi cuối kỳ, biểu tình của Lưu Văn không khỏi thay đổi, rồi cắn môi, "Ca, nếu, nếu lần này thành tích thi của em vẫn không tốt, thì em đến Thân Thành có được đi học không?"
"Em vừa xem, em phát hiện có rất nhiều câu em không biết làm." Lưu Văn nghẹn ngào nói, "Em thành tích kém như vậy, đến Thân Thành rồi, em có thể tiếp tục đi học không?"
Lưu Trạch Minh thấy Lưu Văn lại sắp khóc, tìm nửa ngày, lấy ra một chiếc khăn tay từ trong túi đưa cho nàng, "Sao lại không thể đi học được?"
"Thành tích không tốt, không sao, đến Thân Thành rồi, anh với tỷ em sẽ dạy kèm cho em." Mặc dù có rất nhiều việc cần xử lý, bất quá ý nghĩ của em trai em gái quan trọng.
Nếu không phải hôm nay Lưu Văn phát tiết ra, hắn đều không biết đứa em gái này lại có bất mãn lớn với họ đến vậy.
Lưu Văn còn như thế, không biết Lưu Trạch Cử thì nghĩ sao, Lưu Trạch Minh phát hiện, hắn thật hổ thẹn khi làm anh cả, vì không thể chiếu cố tốt cho các em, trên thực tế là căn bản không làm được.
Nếu như hắn thực sự là một người anh cả tốt, không thể nào không phát hiện ra những điều này.
Chọn ngày không bằng gặp, Lưu Trạch Minh đã nghĩ kỹ, liền chọn hôm nay, chờ hắn an ủi xong Lưu Văn, liền phải nói chuyện tử tế với Lưu Trạch Cử.
Trong lòng hắn có bất mãn gì, cũng nên nói hết ra, không thể cứ giữ trong lòng mãi, như vậy không những không giải quyết được gì, ngược lại còn khiến bản thân chìm trong cảm xúc tiêu cực, nếu để người khác phát hiện, thật sự rất dễ bị người ta lợi dụng.
Lưu Trạch Minh an ủi Lưu Văn một hồi, rồi cho cô nàng một lớp học cấp tốc, "Được rồi, không nên nghĩ quá nhiều."
Thấy rõ Lưu Văn đã rất mệt mỏi, nhưng vẫn đang nghiêm túc học bài, Lưu Trạch Minh rất đau lòng.
"Nhưng mà em vẫn còn rất nhiều điều không biết." Lưu Văn đáng thương nói.
Lưu Trạch Minh thấy rõ cô đã mệt mỏi lắm rồi, nhưng vẫn đang cố gắng, "Không sao, đi thi chỉ cần mỗi lần tiến bộ là được, điều đó cho thấy em đã cố gắng, thành tích của em đang cải thiện."
"Yên tâm, chờ thi xong, anh nhờ tỷ em dạy kèm cho em." Lưu Trạch Minh có rất nhiều chuyện phải xử lý, hơn nữa để Lưu San dạy kèm cho Lưu Văn, có thể phòng những kẻ đó tìm Lưu Văn, rồi nói lời không hay bên tai cô.
Lưu Văn đương nhiên không có ý kiến, mặc dù nàng có thể giả vờ ngây ngốc trước mặt những người kia, nhưng như vậy lãng phí thời gian quá, không bằng chăm chỉ học tập sao?
Phấn đấu đến lúc đi Thân Thành đi học, không phải một học bá thì ít nhất cũng không phải học cặn bã chứ.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận